Đây là lần đầu tiên Nhược Nhất tới U Đô sơn sau khi quay lại Cửu Châu. 
Quay về chốn cũ luôn khiến người ta có một cảm xúc khác biệt, tuy cây cỏ ở U Đô đã không còn dáng vẻ như xưa nhưng Nhược Nhất vẫn cảm nhận được sự thân thuộc và xúc động mơ hồ. Trên đường đi, Nhược Nhất lo lắng không yên khi nghe được không ít tin tức liên quan tới việc Thương Tiêu nhập ma. Nhưng khi tới U Đô, cô đã bình tĩnh trở lại. 
Thương Tiêu và Nhược Nhất đã kết song sinh ấn, nếu bây giờ cô an nhiên vô sự thì Thương Tiêu tạm thời cũng không bị nguy hiểm tính mạng. Chỉ cần Thương Tiêu vẫn còn sống, thì hy vọng vẫn còn. 
Khi đi qua chiếc cầu dây xích bắc trên dòng Quỷ Khốc, đột nhiên Nhược Nhất nhớ lại lần đầu tiên tới U Đô sơn, khi đó cô đã cãi nhau với Thương Tiêu. Tiêu hồ ly bực tức đi men theo dây xích, không thèm ngoảnh đầu nhìn, cứ thế đi lên núi. Để một mình Nhược Nhất ở bên bờ sông trong bộ dạng tội nghiệp nhìn nước sông tỏa khí đen. Cô sờ dây xích, do dự mãi mà không cất bước nổi. 
Đến khi trời tối, Nhược Nhất vừa lạnh vừa đói, co ro ở đầu cầu, thầm chửi rủa Thương Tiêu hẹp hòi, vạt áo cô đã thấm đầy nước mắt. Cuối cùng Thương Tiêu vẫn không đành lòng, hắn đi từ trên núi xuống, mặt mày nhăn nhó mắng nhiếc: “Nhan Nhược Nhất, sao nàng lại vô dụng như vậy, khóc tới nửa đêm cũng không chịu nhấc chân bước thử”. 
Nhược Nhất cũng nén một bụng tức 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-muon-den-cuu-chau/1296593/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.