Thẩm Sơ Hàn xoa tay Mạc Yên Nhiên, cảm thấy hơi lạnh vội sai hạ nhân đốtthan sưởi lên, Mạc Yên Nhiên giữ tay hắn, nghiêm túc nhìn hắn, “Langquân, ta thật sự mang thai sao?” Thẩm Sơ Hàn cũng sửng sốt, nhìn vẻ mặt nàng có vẻ không vui ngược lại còn có chút lo lắng, “Khanh Khanh đừng lo lắng, nếu có thì tốt, nếu không phải chúng ta lại cố gắng, đừng thất vọng nhé.” Nàng cảm thấy giọng điệu hắn giống như đang dỗ trẻ con, có chút không vừalòng, “Chỉ có ta cảm thấy khó tin thôi sao? Rõ ràng vừa mới nói ta… lạiđột nhiên nói hình như ta mang thai.” Nàng chun mũi, “Ta chỉ cảm thấy kỳ quái chút thôi.” Thẩm Sơ Hàn cũng nhăn mày, “Nàng nói vậy cũng có lý, có điều nếu Chu Thừa Ân đã nói thì chúng ta nên chú ý một chút, những thứ không nên ăn đừng vội ăn. Dù sao hắn cũng nói khoảng nửa tháng nữa là có thể chẩn đoán chínhxác, đến lúc đó chúng ta sẽ biết.” Mạc Yên Nhiên gật đầu, lại quay xuống dặn dò, “Thư Nhu, ngươi đi dặn ngườibên dưới quản miệng mình cho tốt, đừng có chưa chắc chắn đã phô trươngkhắp nơi.” Thư Nhu đáp lời. Thẩm Sơ Hàn cười rộ lên, “Nàng còn biết khiêm tốn từ khi nào thế?” Mạc Yên Nhiên hừ một tiếng, “Ta khiêm tốn cái gì, chỉ sợ chẳng may chẩn đoán sai, ta mất mặt không nổi thôi.” Hắn vuốt mũi nàng, “Trong cung ai chẳng biết Di Tần nàng nóng tính nhất, ai dám chọc nàng.” “Ta nào có nóng tính, nói đến mới thấy ta còn chưa làm gì cụ thể cả đâu.” Thẩm Sơ Hàn bật cười, “Cho nên mới nói rốt cuộc nàng muốn làm cái gì cơ chứ?” Mạc Yên Nhiên rầm rì không nói nữa, một lát sau Thanh Thiển bưng canh lênhầu hạ Mạc Yên Nhiên uống, Thẩm Sơ Hàn vốn không muốn uống, dưới ánh mắt sáng ngời của nàng đành cũng uống một bát. Hắn cùng Mạc Yên Nhiên nằm xuống, đây là lần đầu tiên hai người nằm chungtrên giường của Trường Tín Cung, hôm nay tinh thần của Mạc Yên Nhiên rất tốt, không ngủ ngay được. Nhưng Thẩm Sơ Hàn thì mệt cực, chỉ hàn huyênvới Mạc Yên Nhiên hai câu đã ngủ mất. Mạc Yên Nhiên ngẩn ngơ nhìn đỉnh màn, màn lụa mềm, nàng nhắm chặt mắt, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình, sau đó nở nụ cười khổ. Thẩm Sơ Hàn chờ mong như vậy, nhưng ta làm sao có thể thật sự có thai được. Có lẽ đêm hôm trước ngủ muộn, khi Thẩm Sơ Hàn rời giường định vào triềuthì nàng còn ngủ, Thẩm Sơ Hàn không gọi nàng dậy, nhẹ tay nhẹ chân rakhỏi chăn. Thật ra theo quy củ, phi tử không thị tẩm là không thể nằmchung một chăn với Hoàng Thượng, cho dù thị tẩm xong rồi cũng phải nằmsang một cái chăn khác. Nhưng Mạc Yên Nhiên thì không, mới đầu còn chiachăn, nửa đêm hắn lại cảm thấy có cái gì đó lạnh lạnh hoặc ấm mềm chuivào trong chăn của mình. Nàng luôn như vậy, nhiều lần quá Thẩm Sơ Hàn cũng thành quen, còn thành thói quen không ôm nàng sẽ cảm thấy trống vắng, phi tử trong cung khác thìluôn yên lặng nằm cạnh hắn, tư thế quy củ, hơi thở rất nhẹ. Nàng thì nằm trong lòng hắn, có khi gác chân lên đùi hắn, khi thì nằm lìtrên người hắn, khi lại gối lên tay hắn ngủ, rõ ràng chỉ là một chuyệnrất nhỏ nhưng hắn lại cảm thấy thân thiết cực kỳ. Cho dù nàng ngủ dườngnhư luôn không yên, sẽ quấy nhiễu hắn nửa đêm tỉnh lại, hắn cũng chỉ hôn nàng, nhẹ nhàng an ủi nàng, chờ nàng yên tĩnh lại. Đôi khi hắn cảm thấy, quan hệ nam nữ trước kia rất kỳ quái, chỉ có quan hệvới nàng mới là bình thường. Hắn nghĩ vậy liền nhìn về phía nàng, thấynàng tựa như phát hiện bên cạnh không có ai, hơi tỉnh lại, đang díp mắtnhìn hắn, hắn nhất thời cảm thấy đáng yêu cực kỳ, không kiêng dè trongphòng còn có người khác, áo choàng còn chưa khép đã đi về phía nàng,dùng môi chạm nhẹ lên mắt nàng. Nàng chớp mắt như còn chưa tỉnh hẳn, “Lang quân phải vào triều ư?” “Ừ.” Hắn quay sang để cung nữ buộc áo choàng cho mình, lại nghe nàng kêu,“Dừng tay, dừng tay.” Cung nữ kia sợ tới mức suýt chút nữa quỳ xuống,nàng còn chưa đi giày đã chân trần chạy trên mặt đất, chạy không vữnghắn còn phải vươn tay ra đón nàng, “Ta buộc áo choàng cho lang quân được không?” Không chờ hắn phản ứng đã tự động chỉnh sửa lại vạt áo hắn. Hắn hơi nhíu mày, đã tiết xuân phân, sớm không cần dùng đến lò sưởi, nhưngdù sao trời mới tảng sáng, mặt đất còn hơi lạnh, hắn bế nàng lên đặt lên giường lần nữa, nàng ngồi kia như chưa phản ứng lại ngay được, chân lắc lư, “Lang quân làm gì vậy? Không phải đang vội lâm triều sao?” Thấy nàng lại muốn xuống giường, hắn tặc lưỡi một tiếng ngăn nàng lại, “Quên hôm qua trẫm nói thế nào với nàng rồi à?” Thấy nàng vẫn mơ mơ màngmàng, hắn nở nụ cười cúi người qua, “Nếu thật sự có thai, mặt đất lạnhvậy nàng làm sao chịu được.” Lại vỗ vỗ đầu nàng, “Vẫn còn sớm, mặc cẩnthận rồi hầu hạ trẫm, được không?” Lông mi Mạc Yên Nhiên hơi run run, giấu đi cảm xúc trong đáy măt, không nóigì nữa. Thẩm Sơ Hàn quả thật hơi vội, bảo cung nữ lúc trước hầu hạ mìnhthay quần áo, thấy Mạc Yên Nhiên vẫn ngồi kia, cúi đầu không có tinhthần có chút không đành lòng, đi qua nói, “Sao thế? Không thoải mái à?” “Không phải. Không phải lang quân phải vào triều sao? Mau đi đi.” Thẩm Sơ Hàn biết nàng thường không thích hầu hạ mình, hiếm khi nào được mộtlần có hứng thú lại bị mình từ chối, nàng hay giận dỗi, khó tránh khỏicó điểm không vui. Hắn không giận, đối với hắn dỗ nàng là chuyện dễ nhưtrở bàn tay, “Nàng ngoan, đừng dỗi. Chờ trẫm hạ triều rồi tới thăm nàngnhé?” Lúc này nàng mới giương mắt nhìn hắn, “Vậy ta đợi bệ hạ cùng dùng đồ ăn sáng được không?” Thẩm Sơ Hàn hơi ngừng, lại nghe Ninh An ở ngoài thúc giục lần nữa, hắn cóchút mất kiên nhẫn, đứng dậy đi ra ngoài, “Chuyện đó thì không cần, tựnàng dùng trước đi, miễn cho bị đói.” Nghe nàng à một tiếng hắn mới sải bước ra ngoài. Thời gian không còn sớm, Mạc Yên Nhiên ngồi một lát rồi trang điểm chuẩn bị đi gặp Hoàng Hậu. Hoàng Hậu giữ nàng lại nói chuyện, “Bản cung nghe nói ngươi có thai?” Khóe mắt Mạc Yên Nhiên giật giật rồi mới đáp lời, “Nương nương, thần thiếpvừa mới bảo hạ nhân đừng nói lung tung mà, sao chỗ ngài đã biết cả rồi.” Hoàng Hậu nở nụ cười, “Ngươi thật là, chỉ cần trong hậu cung có chuyện, nếucó thể giấu diếm bản cung thì hậu vị này của bản cung đã nguy hiểm rồi.” Nàng nghiêm túc nhìn sắc mặt của Mạc Yên Nhiên, “Thái Y nói thế nào?Ngươi còn nhỏ, hiện giờ có thai cũng không sao chứ?” Mạc Yên Nhiên nhất thời rưng rưng nước mắt, cảm thấy mình tìm được tri kỷrồi, Thư Nhu, Thanh Thiển, thậm chí cả Thẩm Sơ Hàn đều hy vọng mìnhnhanh chóng có thai, nhưng trời biết nàng mới mười tám, vừa trưởng thành đã muốn nàng sinh con, “Thái Y không nói rõ ràng, chỉ nói có thể làmạch hoạt, còn chưa chịu xác định vì ngày còn ngắn, nửa tháng nữa mớinói chính xác được.” Nàng gật đầu, “Theo ý bản cung lúc đầu là, ngươi còn nhỏ không vội có thai,nhưng nếu đã có thì cần cẩn thận bảo vệ mới được, thai đầu là quan trọng nhất đấy.” Mạc Yên Nhiên cũng gật đầu, “Cẩn tuân Hoàng Hậu nương nương dạy bảo. Cóđiều thần thiếp sợ có lẽ Thái Y chẩn sai rồi.” Nàng giương mắt nhìnHoàng Hậu một cái, trong lòng thầm đấu tranh, cuối cùng bỏ cuộc, “Thầnthiếp không cảm thấy mình mang thai.” Có một số việc, nàng còn chưa nghĩ kỹ có nên nói hay không. Hoàng Hậu chỉ vào trán nàng, “Ngươi chưa từng mang thai, làm sao biết cảmgiác mang thai thế nào? Mọi việc phải nghe lời Thái Y, đã nghe chưa?Đừng có nóng nảy giận dỗi, tính tình này của ngươi e là bệ hạ cũng phảichịu thua rồi.” Nàng chống trán như có chút buồn bực. Mạc Yên Nhiên nhìn nàng, đột nhiên vươn tay nắm tay nàng, “Nương nương muốn đứa nhỏ không?” Ánh mắt nàng trong suốt không hề có một chút dò xét,“Nếu nương nương…” “Ngươi lại có ý đồ quỷ quái gì đấy.” Hoàng Hậu ngắt lời nàng, vẻ mặt nghiêmtúc hiếm thấy, “Lời này nói giữa hai chúng ta hì thôi, ra khỏi VĩnhKhang Cung thì quên ngay cả cặn cũng không thừa đi.” “Thần thiếp cũng chưa nói gì cả…” Mạc Yên Nhiên bị dọa, ấp úng nói. “Bản cung còn không biết ngươi muốn nói gì nữa à.” Nàng như đang cười nhạt,“Yên Nhiên, những lời này ngươi không nên nghĩ đến, bản cung nào cóchuyện sẽ muốn đứa nhỏ của ngươi, ngươi nghĩ xem nếu bản cung muốn nuôicon, cho dù chính mình không sinh được cũng sẽ nuôi một đứa bé như Nhịhoàng tử, mẫu thân của đứa bé nhất định không thể giữ lại.” Nàng nắm tay Mạc Yên Nhiên, sưởi ấm tay Mạc Yên Nhiên, “Bản cung biết ngươi vì tốtcho bản cung, sợ trung cung vô tử sẽ địa vị không ổn, nhưng ngươi cũngbiết, chuyện này không chỉ đơn giản như vậy.” “Bản cung thân là Hoàng Hậu, làm chủ trung cung, con của bản cung chính làcon trai trưởng, có danh phận kế thừa đại thống, mà nếu đó là con củangươi, ngươi phải bảo vệ chính mình thế nào?” “Ta có thể sinh thêm một đứa nữa mà.” “Ngươi chỉ biết nói mồm thôi.” Ánh mắt nàng dịu dàng nhìn bụng Mạc Yên Nhiên,“Nếu đứa bé ở trong bụng ngươi mười tháng, lại là máu là thịt ngươi,ngươi nào lỡ đem cho người khác.” Không đợi Mạc Yên Nhiên cãi lại, nàng nói tiếp, “Không cho ngươi nghĩ vậynữa, bản cung sẽ không lấy đứa bé của ngươi, ngươi đã ở trên Tần vị, chỉ cần chẩn đoán chính xác thì vị trị cửu Tần chạy không thoát đâu. Ngươilà chủ vị một cung, nên tự nuôi dưỡng con mình.” Ánh mắt nàng nặng nề,“Ngươi yên tâm đi, bản cung và bệ hạ đều sẽ bảo vệ ngươi.” Mạc Yên Nhiên cúi đầu, có vài lời cuối cùng nàng không nói, tay nàng mềmyếu đặt lên bụng mình, làm sao thật sự có thể có đứa bé được. Nhưng nàng vẫn ngẩng đầu nở nụ cười với Hoàng Hậu, “Vâng, Yên Nhiên đã biết.” Nàng vịn tay Thư Nhu chậm rãi đi về phía Trường Tín Cung, Thư Nhu thấy sắcmặt nàng không được tốt nhưng không dám hỏi gì, nàng cảm thấy cảm xúccủa chủ tử hôm nay có phần kỳ quái, lại biết chuyện này nô tài không thể tùy tiện hỏi, thầm thở dài, càng nhẹ nhàng đỡ tay Mạc Yên Nhiên. Mạc Yên Nhiên hỏi một câu, “Thư Nhu, có phải mọi người đều hy vọng ta có thai không?” Thư Nhu nhìn lướt qua phía sau, người đi sau các bọn họ khoảng ba bước,nàng yên tâm thở phào, “Chủ tử nói gì vậy, nương nương có thai lúc nàocũng là chuyện tốt mà.” “Hiện tại cũng vậy sao?” “Chuyện có thai đều do ý trời, ông trời thương xót cho chủ tử một tiểu chủ tử, có gì không tốt đâu.” Mạc Yên Nhiên đặt tay lên bụng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi tử tối qua,dường như nàng đã làm động tác này vô số lần, “Có gì không tốt?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]