Chương trước
Chương sau
Dời cung vốn là chuyện lớn, Hoàng Hậu và mọi người đều lục tục tặng quàđến, để đầy đại sảnh. May mà Thư Như và Sơ Ảnh tay chân nhanh nhẹn, dẫnđám tiểu nha hoàn sắp xếp lại rất nhanh, phần lớn đều bị đưa vào kho.
Mạc Yên Nhiên đang cùng Thẩm Sơ Hàn xem lễ vật hắn đưa tới, có hạ nhânchuẩn bị nhưng hắn vẫn tự mình thêm vài thứ. Hắn thấy bình thường MạcYên Nhiên luôn thích những thứ mình tặng, hắn tặng nào là châu báu, nàolà ngọc bội, mặc kệ quý giá thế nào nàng đều sẽ mang trên người, chứđừng nói đến những thứ đồ cổ thưởng đến, đều bị nàng bày trong phòng,trong phòng ngủ cũng có rất nhiều.
Có điều thật ra không phải Mạc Yên Nhiên thích những thứ hoa lệ, trongphòng ngủ của nàng phần nhiều là những thứ tinh xảo thanh lịch, vậy mớinói muốn tặng thứ gì vào mắt Di Tần nương nương là tương đối khó. Lúcnày nàng chọn chọn nhặt nhặt trong những thứ hắn đưa đến, tùy tay chỉhai loại rồi bĩu môi hỏi hắn, “Lang quân, mấy thứ này là Ninh An chọngiúp chàng phải không?”
Ánh mắt nàng sáng ngời, Thẩm Sơ Hàn tự biết không gạt được nàng, che miệngkhụ một tiếng, nhưng hình như nàng không so đo với hắn chuyện này, “Lang quân quốc sự bận rộn, bảo Ninh An làm thay cũng phải.” Nói xong còndùng sức gật đầu, lại quay sang nhìn mấy thứ nàng vừa chọn ra, “Nhưng ta vẫn thích thứ do lang quân chọn hơn.”
Nàng vươn tay cầm lấy một cái quạt tròn, Thẩm Sơ Hàn tập trung nhìn thì thấy đó là thứ về sau mình thêm vào, là một chiếc cung phiến chuôi bằng gỗđàn hương, mặt quạt bằng vải thưa thêu phật thủ hoa điểu, dù còn chưatới tháng hai, còn lâu mới tới lúc dùng đến quạt, nhưng cây quạt này đãđược tiến cống lên, hắn nhớ mang máng có chiếc quạt này nên bảo Ninh Antìm ra.
Nàng cầm trên tay ngắm nghía một lát, lại dùng nó che nửa mặt nháy mắt vớihắn một cái, hắn không nhịn được nở nụ cười, nàng quả nhiên là thích.
“Cái quạt này vừa nhìn đã biết là lang quân chọn.”
Hắn nhịn cười, gật gật đầu.
Nàng vẫn dùng quạt tròn che mặt, hơi thở phả hết lên mặt quạt, “Tay cầm cẩmtú, phe phẩy lay động, đuổi đi mùa hè.” Nàng quay đầu nở nụ cười vớihắn, “Lang quân đang nhớ mùa hè sao?”
Hắn đè cây quạt xuống, ngữ khí có chút trầm trầm, “Trẫm đang nhớ băng cơ ngọc cốt mùa hè của mỹ nhân.”
Nàng cười rộ lên, mặt hình như hơi hồng, dùng cái quạt kia vỗ hắn một cái.Có vẻ không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nàng dùng tay sờ mặt quạt, “Ta không giỏi nữ hồng nhưng cũng biết tú công của cây quạt này cực cao,vừa lúc lấy ra hù người khác.”
Hắn vỗ đầu nàng, “Không phải nàng định ra ngoài nói cây quạt này do nàngthêu đấy chứ?” Không chờ nàng đáp hắn đã cười, “Trẫm khuyên nàng thôiđi, việc này nàng làm không nổi đâu.”
Nàng bĩu môi, “Sao ta không làm được, chẳng qua ngày thường ta không ngồiyên được, không thích làm mấy thứ này thôi, nếu ta ngày ngày thêu vàicanh giờ thì nhất định có thể luyện ra được.”
Thẩm Sơ Hàn xoa đầu ngón tay nàng, “Vẫn nên thôi đi, cây quạt này do nhiềutú nương tài nghệ cực tốt, mất rất nhiều công sức mới hoàn thành được.Trẫm không muốn nàng hao tổn tâm trí vì chút chuyện này.” Ngón tay nàngvừa nhỏ vừa dài, không một chút dấu vết thô ráp, nàng vốn lười khôngthích hoạt động, chuyện dùng đến đầu ngón tay nhiều nhất là cầm đũa ăncơm, nghĩ đến đây, “Nếu nàng muốn học cái này, không biết trên tay cóthêm bao nhiêu cái lỗ máu đây.”
Mạc Yên Nhiên vỗ tay hắn, “Chẳng phải vài lỗ kim thôi sao, lỗ máu cái gì,nghe quá đáng sợ.” Nàng hừ một cái, buông cây quạt xuống, rồi lại dắttay hắn như đổi ý, kêu lên, “Bày thiện, bày thiện, bệ hạ đói bụng.”
Thẩm Sơ Hàn không so đo, theo nàng tới trước bàn cơm, đồ ăn đã dọn xong, các cung nữ cũng lui ra ngoài cửa, chỉ còn hắn và nàng hai người ngồi, cùng Ninh An và cung nữ thiếp thân của nàng đứng. Nàng không thích ngườikhác nhìn mình ăn cơm, cũng chẳng phải việc gì lớn, ở trong cung củamình thích thế nào thì làm như thế.
Hôm nay xem như ngày đặc biệt, đồ ăn phong phú hơn bình thường một chút,khẩu vị của chính hắn thường không tiết lộ cho người khác, chỉ có ngườihầu hạ hắn nhiều năm như Ninh An mới hiểu biết chút thôi. Hắn thườngxuyên ăn cơm ở chỗ Mạc Yên Nhiên, cũng không cố ý biểu hiện yêu thíchcái gì, Mạc Yên Nhiên hành sự hướng tới tùy ý, tự nhiên cũng không cốsức quan sát loại đồ ăn gì hắn gắp nhiều hơn một đũa. Chính nàng cảmthấy ăn ngon thì sẽ dùng đũa chung gắp vào bát hắn.
Lâu dần, hắn lại phát hiện Mạc Yên Nhiên thích đồ ngọt, khẩu vị không quánặng, thích thanh thanh. Bệ hạ không dặn dò gì đương nhiên làm đồ ăntheo khẩu vị của Mạc Yên Nhiên, khẩu vị của Thẩm Sơ Hàn vốn hơi mặn,nhưng hắn phát hiện, tuy Mạc Yên Nhiên không cố tình để ý sở thích củahắn, nhưng nếu phát hiện hắn gắp nhiều vãi đũa những món mặn, bên kianàng sẽ cắn đũa nói với hắn, “Lang quân, ăn mặn không tốt, sẽ rụng tóc.”
Hắn có chút buồn cười, cũng nghe lời nàng không động tới món ăn kia nữa.Lâu ngày, chính hắn phát hiện khẩu vị đã nhẹ đi không ít, ngẫu nhiênThái Y chẩn mạch bình an hắn hỏi thử một câu, Thái Y cũng gật đầu nói ăn nhạt chút đương nhiên tốt hơn.
Hắn phục hồi tinh thần nhìn nàng, nàng đang dồn hết tâm trí ăn cơm ở trướcmặt, nàng ăn không nhiều, hẳn là vì lượng cơm ăn vốn đã ít. Hắn thì cảmthấy nàng còn nhỏ tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn, đương nhiên nên ăn nhiềumột chút, còn nàng chỉ nhiều nhất ăn nửa bát cơm là không chịu ăn nữa.Hắn biết nàng trước và sau khi ăn đều phải uống nước quả hoặc ăn bánhngọt linh tinh, có lẽ là ăn ngang dạ rồi.
Đã hạ lệnh trước khi dùng bữa không được ăn linh tinh nữa, nhưng hắn ở đóthì còn tốt, hắn không có mặt ai kiềm chế được nàng, cả phòng nô tài chỉ biết nghe lời nàng, hắn thở dài, rồi thấy nàng đột nhiên biến sắc, đứng lên đi về phía phòng bên cạnh, đôi đũa ném trên bàn, ngay cả ghế cũnghất ra. Nhất thời hắn còn chưa phản ứng lại, cung nữ bên cạnh nàng đãtheo đuôi chạy vào.
Hắn sửng sốt rồi mới bừng tỉnh, cũng đứng lên, “Truyền Thái Y.” Rồi vộivàng đi về phía bên kia. Nàng đang súc miệng, sắc mặt trở nên có chútkhó coi, thấy hắn vào hoảng loạn quay sang chỗ khác. Hắn nhăn mày đi tới bên cạnh nàng, nhận lấy khăn trên tay cung nữ tự mình đưa cho nàng,“Làm sao vậy?”
Nàng nhận lấy khăn lau miệng, “Không có gì, quấy rầy lang quân dùng bữa.”
Hắn chậc một tiếng, quay mặt nàng sang nhìn, có lẽ vừa với mới nôn nên sắcmặt nàng hơi xanh, “Thế này còn nói là không sao, đã truyền Thái Y rồi,để Thái Y cẩn thận xem cho nàng.” Lại sờ sờ trán nàng, phát hiện hơitoát mồ hôi liền lấy khăn tay ra lau cho nàng, “Còn khó chịu không?”
Nàng lắc đầu, “Hết rồi, vừa rồi không hiểu sao đột nhiên có chút khó chịubuồn nôn.” Có lẽ nàng thật sự không thoải mái, lúc này nhìn hắn nước mắt còn lưng tròng, khiến hắn nhìn mà trong lòng khó nhịn, “Trước khi dùngbữa lại ăn điểm tâm gì à? Ăn cơm cũng không ngon?”
Nàng chu môi, “Trước khi dùng bữa ta vẫn luôn ở cùng lang quân mà, nào có ăn gì đâu, chỉ là hiện giờ thật sự ăn không nổi.”
“Vậy gọi người dọn đi đi.”
“Nhưng lang quân còn chưa dùng xong mà.” Nàng bắt lấy tay hắn, “Lang quân đi ăn đi, ta nghỉ ngơi chờ Thái Y đến là được.”
Hắn nắm lấy tay nàng đi về phía sảnh chính, “Nhiều quy củ thế làm gì, trẫmcùng nàng chờ Thái Y cũng được, trẫm cũng không có khẩu vị, không muốnăn.”
Nàng nghĩ nghĩ, lại quay sang dặn dò Thư Nhu, “Vậy bảo phòng bếp riêng chuẩn bị sẵn đi, có lẽ ban đêm ta và bệ hạ sẽ dùng bữa khuya.”
Thư Nhu đáp lời rồi chầm chậm lui ra ngoài.
Khi Thái Y đến Thẩm Sơ Hàn còn đang hỏi đám Thư Nhu, Thanh Thiển xem bữatrưa Mạc Yên Nhiên ăn những gì, thấy Thái Y vào cũng không cần hắn hànhlễ, bảo hắn tới xem mạch cho Mạc Yên Nhiên, chính mình thì ở bên cạnhnói, “Ăn hai miếng đã tới bên cạnh nôn ra, không nói chỗ nào không thoải mái, chỉ thấy lồng ngực nghèn nghẹn.”
Sơ Ảnh ở bên cũng nói một câu, “Buổi chiều nương nương ngồi lâu một lát,khi đứng lên còn hoa mắt, không biết có liên quan gì không.”
Người tới là Viện Sĩ Thái Y viện, Chu Thừa Ân, hắn được người ta khen làthánh thủ phụ khoa, đối mặt với mạch của Di Tần, hắn yên lặng chẩn thậtlâu. Một lát sau, Mạc Yên Nhiên sắp hết kiên nhẫn, hắn mới ngẩng đầu,“Nguyệt sự lần trước của nương nương là vào lúc nào?”
Mạc Yên Nhiên mở to mắt nhìn hắn, ngay cả Thẩm Sơ Hàn cũng tỏ vẻ giật mình, Thư Nhu thì lắp bắt trả lời: “Có… có… đại khái là muộn mười ngày rồi,chúng nô tỳ cũng không chú ý, nay nghĩ lại là cuối năm nương nương tớimột lần rồi không có nữa.”
Hắn không nói tiếp, chỉ xem mạch lần nữa, lúc này đổi sang tay khác, trongphòng yên tĩnh đến mức khiến Mạc Yên Nhiên có chút căng thẳng, nàng nghe giọng nói của Thẩm Sơ Hàn hơi khô, “Viện Sĩ, ý của ngươi không phảilà…” Hắn ngừng lại, không nói tiếp nữa.
Chu Thừa Ân có vẻ không vội, một lát sau mới trả lời, “Thưa bệ hạ, nươngnương, mạch của nương nương, mạch này qua lại lưu lợi, như hạt châu lăntrên mâm. Chẩn ra thì là mạch hoạt không thể nghi ngờ.”
Thư Nhu khe khẽ kêu trời ạ một tiếng, khi cúi đầu suýt chút nữa rơi nướcmắt, nàng bưng kín miệng. Người trong phòng đều ngẩn ra, ngay cả Thẩm Sơ Hàn cũng rất lâu không ra tiếng, cuối cùng là Mạc Yên Nhiên nhíu mày,“Viện Sĩ, ngươi có xác định không? Xem mạch thì đã bao lâu rồi?”
Chu Thừa Ân ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, thấy trong mắt nàng không cóvui sướng chỉ có nghi hoặc, đáy lòng cũng cảm thấy kỳ quái, “Thưa nươngnương, mạch cực nhẹ, theo thần thấy thì mới chỉ nửa tháng thôi.”
“Nửa tháng?”
“Vâng, bởi thời gian còn ngắn nên thần không dám nắm chắc mười phần, chờ nửatháng nữa thần quay lại xem là có thể chẩn đoán chính xác.”
Nàng nhíu mày, “Nhưng theo ngươi nói, đã nửa tháng, bản cung lại nhớ mới hơn một tháng trước cũng có Thái Y tới nói bản cung thân thể lạnh, sợ làcực khó thụ thai, nay mới bao lâu mà đã nói bản cung có thai rồi?”
Thẩm Sơ Hàn cũng phản ứng lại, hắn cầm tay Mạc Yên Nhiên, “Trẫm cũng nhớđược lời này, lúc đó nói còn phải nghiên cứu mạch án với ngươi, cần dùng dược thiện chậm rãi điều trị, lẽ nào mới mấy ngày ngắn ngủi đã điều trị tốt rồi?”
Chu Thừa Ân đáp, “Thưa bệ hạ, nương nương, quả thật thần đã xem qua mạch án của nương nương, đúng là thể chất không dễ thụ thai, nhưng chuyện nàykhông phải nhất định, nếu nương nương có thai có lẽ do ông trời rủ lòngthương cũng không chừng.”
Lời này có ma mới tin, Mạc Yên Nhiên không tin chút nào, nhưng Thẩm Sơ Hànthì tin, hắn hỏi một câu, “Vậy vừa rồi Di Tần nôn ra, có gì đáng ngạikhông?”
“Thưa bệ hạ, thai phụ phần lớn đều vậy, nương nương chỉ do phản ứng quá mạnh, sớm một chút thôi, không dâng những đồ ăn mùi vị nặng thì khả năng sẽcó cải thiện.”
Những lời này làm Thẩm Sơ Hàn bất mãn, chung quy do thời gian còn ngắn nênhắn nhịn xuống, chỉ nói, “Ngươi lui xuống trước đi, cách hai ngày tớithỉnh mạch bình an một lần, sớm ngày chẩn đoán chính xác rồi bẩm báotrẫm.”
“Vâng, thần cáo lui.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.