Cách trời sáng còn xa, sáng sớm mùa đông luôn như thế, tiếng Thư Nhu gọikhiến Mạc Yên Nhiên luôn cảm thấy mình còn đang nằm mơ. Giãy giụa mộtlát nàng mới mơ mơ màng màng mở mắt, cổ họng khô khốc, miễn cưỡng ho một tiếng, “Vào đi.” Đám Thư Nhu bưng chậu rửa mặt vào, Thanh Thiển đãchuẩn bị quần áo huân hương sẵn hầu hạ Mạc Yên Nhiên mặc, Sơ Ảnh ở bêngiúp nàng rửa mặt súc miệng. Mạc Yên Nhiên cảm giác mình còn đang ngủ,cho đến khi lau mặt hai lần mới tỉnh táo chút.
Nàng lại ho khan rồi mới mở miệng, “Lấy viên thuốc nhuận hầu ra để ta ngậm một lát trước đã.”
“Nương nương, chi bằng dùng chút cháo trước rồi hãy dùng thuốc viên?”
Mạc Yên Nhiên đã ngồi xuống trước bàn trang điểm, “Không cần, thời gian ước chừng đã muộn, đi thỉnh an Hoàng Hậu nương nương xong rồi về dùng bữasáng.”
Nàng nhìn thoáng qua gương lại hỏi, “Hôm qua ngươi nói với ta bệ hạ ngủ lại ở Vong Ưu Cung?”
Thư Nhu đáp vâng, quay sang nhìn sắc mặt nàng, vẻ mặt Mạc Yên Nhiên khôngthay đổi, vẫn đang lục vài cái trâm cài đầu như thường, “Thục Phi nươngnương này thật nắm giữ thánh quyến nhỉ.” Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy nắmgiữ thánh quyến rất giống nắm giữ thắng lợi, lại sửa một câu, “Là thánhquyến không đổi chứ.”
Thanh Thiển ở phía sau nàng chải tóc cho nàng nghe vậy cũng tiếp lời, “Đúnglà như thế, tuy nương nương chúng ta cũng vô cùng được sủng ái, nhưngThục Phi nương nương kia nhiều năm vậy còn không...” Nàng ta ngừng lại,nhìn nhìn xung quanh, người trong phòng không nhiều lắm, Mạc Yên Nhiênkhông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-moi-la-sung-phi/1633540/quyen-2-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.