Mạc Hi Cung:
“Nương nương…” A Hạ đi vào, khẽ gọi.
Lúc này trong tẩm điện không hề có ai. Một mình Mạc Tử Kỳ đang thoa thuốc lên vết thương. Nàng đặt ngửa lòng bàn tay lên, tầm mắt liếc ra ngoài cửa, chỉ thấy ngoài kia một đám thị vệ đang phân chia canh chừng nàng.
Nàng nhẹ giọng nói: “Ta thì không sao, chỉ sợ là làm hại đến các ngươi.”
A Hạ đi tới, nhìn vết thương đã được quấn băng cẩn thận trên tay chủ tử mình, lòng lại khẽ nhói: “Nương nương, ngài mới là người đáng thương nhất.”
Bọn họ khổ, cùng lắm cũng chỉ bị người khác khi dễ một chút, lương ít đi một chút. Nhưng chủ tử, ngài luôn dấu diếm mọi việc, đau cách mấy cũng tự mình chịu, ngài mới thực sự là khổ nhất.
Mạc Tử Kỳ hiểu tâm tư A Hạ. A Hạ là người thân cận của nàng, là nô tỳ đã đi theo nàng hơn 20 năm nay, ngay cả những người cổ đại đối với người đi theo mình hơn 20 năm cũng đã có tình nghĩa, huống chi là một Mạc Tử Kỳ tới từ hiện đại, tình nghĩa lại càng sâu sắc. Nàng cầm tay A Hạ, nhẹ nhàng kéo nàng ta ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
“Hậu cung đấu đá tranh giành, ta cũng không thích đối đầu với mấy nữ nhân đó, nhưng ngươi yên tâm, ta không phải sẽ không tranh giành. Cái ta cần chỉ là một chỗ mà người khác không thể dẫm đạp lên mình, không thể khi dễ mình thôi. Thục Phi cũng chưa hẳn là tệ, ít nhất cũng không bị hai người kia ngồi lên đầu.”
A Hạ cụp mi mắt:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-moi-la-duy-nhat/179171/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.