“Tham kiến Hoàng Thượng.” Hai người lập tức hành lễ.
“Bình Thân.” Ân Mạc Thần không ngạc nhiên lắm, hắn đã sớm đoán được nàng sẽ xuất hiện tại đây, đi tới đỡ nàng ngồi xuống bên giường. A Hạ biết ý lập tức lui xuống.
Nàng vội vã hỏi: “Thái Tử thế nào rồi?”
“Đều an toàn rồi.” Ân Mạc Thần trả lời.
Mạc Tử Kỳ tựa đầu vào vai Ân Mạc Thần, lòng nàng cảm thấy bình yên khó tả. Dù cho ngoài kia là quân lính bao vậy, là Hằng Vinh vương gia làm phản. Nàng không ngờ, ở bên cạnh người mình yêu thương lại có cảm giác an toàn tới vậy. Sợ hãi, hoảng hốt lúc nghe tin hoàn toàn biến mất.
Nhìn Mạc Tử Kỳ tựa đầu, nhắm mắt vào vai mình, lòng Ân Mạc Thần dâng lên một sự xúc động. Người mình yêu thương trong giây phút hiểm nguy, tựa vào lòng mình, tìm kiếm cảm giác an toàn làm bản tính bảo vệ của đàn ông trong hắn trỗi dậy. Hắn vòng hai tay, ôm cả người nàng vào lòng, khẽ hỏi: “Sợ không?”
Mạc Tử Kỳ không cảm thấy bất ngờ lắm khi được ôm, nhưng cũng vô cùng vui mừng, nhìn Ân Mạc Thần đầy trìu mến: “Có Hoàng Thượng ở đây chở che, thần thiếp còn gì phải lo sợ chứ?”
Hắn không nói gì, đáp lại bằng một nụ cười, rồi đứng dậy, nắm tay nàng đi tới đại điện.
Cả hai ngồi chờ một lúc, lập tức thấy Hằng Vinh vương gia xuất hiện, theo sau là Thừa tướng Nguyên Mão cùng vài vị quan khác nữa.
“Hoàng huynh, lâu ngày không gặp Hoàng huynh vẫn khỏe chứ?” Hằng Vinh vương gia niềm nở hỏi thăm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-moi-la-duy-nhat/1566542/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.