Quá phiền não, Mạc Tử Kỳ tự tay đốt nến lên, mặc cho trời đã khuya, dưới ánh nến vàng trải ra tờ giấy Tuyên Thành, lại mài mực, cầm bút lông lên, nắn nót viết.
Trước đây nàng thực sự cầm không nổi mấy cái bút kiểu này vì dùng quá quen bút bi hiện đại. Thế nhưng vì sau khi làm Thái Tử Phi, bị thất sủng, ở trong tẩm điện quá chán, nên dần dần học cách cầm bút, viết chữ. Cứ mỗi khi nào có chuyện buồn phiền hoặc tâm không tĩnh đều lấy bút ra viết. Thói quen đã mấy năm, nàng nghĩ bản thân đã thực sự trở thành thục nữ nơi cổ đại mềm dịu ôn nhu chứ không còn đả nữ hiện đại nghịch ngợm leo trèo. Hoàn cảnh quả nhiên tác động quá lớn tới tính cách của con người.
Nàng cảm thấy tính cách bản thân quá mâu thuẫn. Lúc thì mềm yếu, lúc lại kiên cường. Lúc nhu nhược, lúc mạnh mẽ,…Nhiều khi nàng nghĩ phải chăng mình mắc chứng tâm thần phân liệt?
Nàng viết lên một chữ “tĩnh” rất to. A Hạ nói, chữ nàng vừa nhìn thoáng qua thì mềm mại, nhìn thêm một, hai lần nữa lại thấy ẩn ẩn nét kiên cường. Nàng chẳng biết có đúng không nữa bởi nàng không có cái khả năng từ nét chữ đọc ra mấy cái tính từ để hình dung về chữ viết. Tuy vậy, nàng cũng cảm thấy chữ bản thân viết ra rất đẹp.
Cái khăn có lẽ đã mất, ngày mai Thi Vỹ Công Chúa đến nên tặng quà tạ tội. Vòng cổ, khuyên tai, trâm thì có lẽ bỏ đi, nàng ấy là Công Chúa, mấy thứ đó nhiều không kể xiết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-moi-la-duy-nhat/1566522/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.