Mạc Tử Kỳ sau khi về cung, tâm mới hoàn toàn bình tĩnh. Hồi ức năm đó dội ào vào trí óc nàng như dòng nước lũ, từng kí ức rõ nét đến lạ. Đúng như người ta nói, khi kí ức càng rõ rệt, thì càng tàn nhẫn hơn.
Nàng phản bội lại phu quân mà bản thân nhất mực yêu thương, dù cho đêm đó có là do nàng không đủ sức chống cự lại nam nhân to khỏe như Dương Khê Thân Vương, nhưng lý do đó không thể phủ nhận một điều, nàng đã nằm dưới thân một nam nhân khác. Tuy lúc đó nàng cũng đã sớm không còn trinh tiết, trinh tiết đã dâng tặng Ân Mạc Thần, nhưng thân thể bị người khác động vào, nàng cho dù không còn nguyên vẹn nữa, thì thân thể cũng rất dơ bẩn. Nàng đã từng là hoa lan trắng muốt cao quý, giờ, Mạc Tử Kỳ này là hoa lan héo úa. Hoa lan cao quý ngày xưa, tất cả chỉ là đã từng mà thôi…
Thế nhưng cho dù bản thân đã phản bội lại người mà mình yêu thương, nhưng tình cảm của nàng chưa bao giờ thắng lý trí. Nàng đã từng nghe người ta nói, tình cảm chỉ như gói muối trong tô mì tôm. Không có gói muối, tô mì tôm đó vẫn ăn được, chỉ là hơi nhạt mà thôi. Ân Mạc Thần, cũng không phải là nam nhân nàng yêu đến chết đi sống lại. Nàng từng đọc nhiều tiểu thuyết, nữ chính yêu nam chính, cho dù không yêu đến mức coi nam chính là cả tính mạng thì cũng không thể chấp nhận việc bản thân mình bị người khác xâm phạm, cả ngày chỉ đòi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-moi-la-duy-nhat/1566521/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.