Chương trước
Chương sau
Cụ mơ màng được một lúc thì lại chẳng ngủ sâu được nữa. Hắn thật sự không ngủ được nên đứng dậy biến thành hình thú, rón rén chạy ra bên ngoài phòng Tiêu Liêu, ghé vào cửa sổ cẩn thận nhìn cậu, muốn gặp cậu.

Bởi vì thời tiết tương đối nóng nên Tiêu Liêu không đóng cửa sổ phòng. Hắn kề sát vào cửa sổ dùng thị lực nhìn đêm tốt của mình thì dễ dàng thấy được Tiêu Liêu đang nằm trên giường. Vừa hay tư thế nằm của cậu nghiêng mặt về phía cửa sổ nên Cụ thấy Tiêu Liêu rất rõ ràng. Vì thế hắn lại yên lặng ở đó nhìn một hồi lâu.

Tiêu Liêu thì chỉ nhắm mắt nằm đó chứ không ngủ, đương nhiên cũng có thể cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình chằm chằm. Cậu nhịn rất lâu nhưng ánh mắt kia vẫn không rời đi. Cuối cùng Tiêu Liêu nhịn không được nữa mới lén mở hé mắt.

Mắt cậu vừa mở he hé đã bị dọa sợ. Tiêu Liêu thấy một con quái vật khổng lồ màu đen nhánh nằm bò trên bệ cửa sổ nhìn vào phòng, đôi mắt to tròn khi sáng khi tối. Hơn nữa chắc chắn hình dạng kia không phải con người, nghĩ đến tình huống ở thế giới này cậu lại không kiềm chế được sự sợ hãi. Tuy cậu biết Cụ và Để đều rất mạnh nhưng chẳng phải vẫn có câu “núi cao còn có núi cao hơn” sao? Lỡ như… Lỡ như gặp phải gì đó…

Khi cậu đang lo lắng mình gặp phải cái gì kỳ quái thì thứ đó chợt lên tiếng: “A Kiều, A Kiều?”

Là Cụ! Trong nháy mắt Tiêu Liêu cảm thấy yên tâm nhưng lại nổi giận ngay lập tức. Cậu xốc chăn mỏng đứng lên, chân trần bước nhanh vài bước đến cửa sổ rồi giơ tay túm lấy tai trên đầu Cụ, hung dữ nói: “Hơn nửa đêm đến dọa em là muốn bị ăn đòn đúng không?”

Mà khi Cụ thấy Tiêu Liêu linh hoạt đứng dậy, nhanh chóng đi đến cửa sổ thì cũng hóa ngốc. Hắn không nghĩ giờ này mà Tiêu Liêu vẫn chưa ngủ, càng không ngờ tới còn bị cậu véo tai, nhỏ giọng mắng. Hình như Tiêu Liêu còn hơi tức giận?

Không phải hình như mà chính xác là đang tức giận. Cơn đau từ tai hắn đã chứng minh hết thảy. Mấu chốt là bây giờ đã hơn nửa đêm, cha và ba đều đang ngủ, hắn cũng không thể kêu đau. Cụ chỉ có thể nhỏ giọng nhằm gợi lòng trắc ẩn của Tiêu Liêu. Hắn thận trọng rũ mắt rồi uất ức nhìn Tiêu Liêu, quả nhiên thành công.

Tiêu Liêu thở dài, khi buông tay ra còn xoa tai cho hắn. Cậu bất đắc dĩ nói: “Anh muốn làm gì? Hơn nửa đêm nửa hôm tự nhiên nằm sấp trên cửa sổ phòng em, suýt nữa dọa chết em rồi.”

“Anh… Anh tưởng em ngủ rồi.” Cụ hơi chột dạ, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói: “Anh nhớ em, không ngủ được nên muốn đến thăm em. Xin lỗi! Anh không biết em còn thức, dọa em sợ rồi.”

“Anh nhớ em?” Tiêu Liêu rất kinh ngạc, bình thường chỉ có đám nhóc nói ba chữ này với cậu. Tiêu Liêu chưa từng nghĩ sẽ nghe được từ miệng Cụ, đặc biệt là quan hệ hiện tại của họ còn hơi vi diệu.

“Ừm, anh nhớ em nên hơn khó ngủ nhưng anh chỉ nghĩ đến nhìn trộm em là được rồi, anh không nghĩ sẽ dọa em. Anh xin lỗi! Anh chỉ muốn đến thăm em thôi, không biết thế nào lại làm hỏng chuyện.”

Một con mèo lớn chán nản mất mát thật sự làm cho Tiêu Liêu không đành lòng nặng lời. Cậu đành phải thở dài, dịu dàng nói với Cụ: “Được rồi, không sao, em không trách anh. Khuya rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi nhé! Nghe lời em, mau về đi!”

“Em… Em để anh nhìn em thêm một lát nữa đi! Anh… Bây giờ anh thật sự không ngủ được, em cứ ngủ trước đi, không cần để ý đến anh. Lát nữa anh sẽ đi ngay.” Móng vuốt lớn của Cụ đặt lên tay Tiêu Liêu, thúc giục cậu đi ngủ.

Vốn dĩ Tiêu Liêu còn muốn khuyên Cụ nhưng nghĩ đến tính tình hơi bướng bỉnh của hắn thì trong đầu cũng từ bỏ ý định này. Cậu dứt khoát mặc kệ, thuận theo tự nhiên. Dù sao cũng sẽ có lúc hắn nhìn đủ, đến lúc đó tự về ngủ là được.

“Được rồi, em ngủ trước. Anh cũng về ngủ sớm đi!” Tiêu Liêu chào hắn rồi nằm lên giường ngủ lại. Vốn dĩ cậu còn cho rằng bị người ta nhìn chằm chằm như vậy sẽ không ngủ được nhưng thực tế rất nhanh cậu đã tiến vào giấc mộng sâu lắng mà ngọt ngào.

Cụ vẫn nằm sấp trên bệ cửa sổ nhìn khuôn mặt lúc ngủ của Tiêu Liêu. Chẳng qua hắn nhìn đến mức thiếp đi trên bệ cửa sổ, còn phát ra tiếng ngáy nhỏ.

Đêm khuya yên tĩnh chỉ có tiếng kêu của côn trùng. Lúc đang ngủ say, Tiêu Liêu lại chợt thức giấc. Đầu óc cậu còn hơi hỗn loạn rồi lại nhớ đến một chuyện… Cụ thế nào rồi?

Tiêu Liêu mơ màng ngồi dậy, cố gắng nhìn về phía cửa sổ. Bởi vì hai mắt mờ mà lại không thể mở to, cậu bất đắc dĩ loạng choạng rời giường đi về phía cửa sổ, vừa đi vừa dụi mắt. Cậu vừa nhắm mắt ghé vào cửa sổ, vừa mở mắt ra đã đối diện với mặt mèo lớn đang ngủ gật.

Sao hắn vẫn còn ở đây? Lại còn ngủ nữa chứ? Như vậy không được!

Về cơ bản, bộ não chưa kịp hoạt động chỉ có thể đưa ra mệnh lệnh đơn giản nhất cho cơ thể, chẳng hạn như đánh vào đầu của Cụ một cái để đánh thức hắn.

Ai biết cú đánh này của cậu lại khiến Cụ khổng lồ từ bệ cửa sổ ngã lăn xuống đất. Tiêu Liêu bị dọa tới mức tỉnh táo, còn Cụ bị cú ngã sõng soài này làm tỉnh ngủ. Hắn mơ màng choáng váng đứng lên sau đó bất động, cứ ngủ thiếp đi như vậy. Cụ cũng không hề phản ứng với câu nói “nhanh về ngủ đi” của Tiêu Liêu mà chỉ đứng đó ngủ gà ngủ gật.

Tiêu Liêu vừa buồn ngủ vừa bất lực, chỉ có thể mở cửa nắm lông gáy Cụ kéo hắn vào phòng. Cũng may Cụ đang trong trạng thái mơ màng nên vô cùng ngoan ngoãn, mặc Tiêu Liêu muốn làm gì thì làm. Sau khi vào phòng, hắn nằm lên giường cực kỳ thuần thục, Tiêu Liêu cũng thuận thế nằm xuống bên cạnh Cụ. Tự nhiên được mèo lớn dùng tư thế bảo vệ quen thuộc vây lấy khiến Tiêu Liêu và cả Cụ đều nhanh chóng chìm vào giấc mộng sâu lắng.

Chờ khi sáng Tiêu Liêu thức giấc thì chợt phát hiện trước mặt có thứ gì đó rất lớn nhưng cậu lại không biết đó là gì. Mắt cậu mơ màng, tay sờ sờ vật trước mặt. Cảm giác đàn hồi, rất rắn chắc, còn ấm áp nữa. Rốt cuộc là cái gì?

“Hửm? A Kiều, em làm gì vậy? Em có muốn dậy chưa?” Giọng của Cụ cũng mang vẻ đặc trưng của người ngáy ngủ. Dù còn chưa tỉnh táo nhưng hắn vẫn siết tay ôm chặt Tiêu Liêu theo bản năng.

Mà Tiêu bị nghẹt thở thì đầu óc cũng chợt tỉnh táo, mơ màng nhớ lại chuyện đêm qua. Vậy thứ mà cậu vừa nhìn thấy, vừa sờ được chắc chắn là Cụ!

“A!” Tiêu Liêu chợt ngồi dậy. Bây giờ Cụ đã biến thành hình người để lộ lồng ngực rắn chắc nằm bên cạnh cậu. Quả thật dáng vẻ mơ màng mới tỉnh trên khuôn mặt tuấn tú của hắn đẹp đến mức khiến tim người ta loạn nhịp. Đương nhiên Tiêu Liêu cũng không ngoại lệ, đáng tiếc là bị dọa.

Ôi trời! Nói phân phòng ngủ cho đã đời, cuối cùng thì hay rồi, hai người lại ngủ cùng một giường. Có ý gì đây? Như vậy khiến mọi người nghĩ gì về tôi?

Suy nghĩ Tiêu Liêu hỗn loạn, cậu xốc chăn chuẩn bị đi rửa mặt, mà Cụ thì lười biếng ngồi dậy dựa vào đầu giường ngáp dài. Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên người Cụ, mái tóc hắn hơi rối, biểu cảm hơn mơ màng, cơ bắp cuồn cuộn, tay chân thon dài, chăn mỏng che đi vòng eo thon nhỏ. Tiêu Liêu nhìn thoáng qua thì lại cưỡng chế mình dời tầm mắt. Thật sự quá hấp dẫn, nếu nhìn tiếp thì không ổn, cậu sẽ cong thật đấy!- Mầm Nhỏ Xinh Xinh x App TᎽT

“Đến lúc thức rồi, anh mau về đi!” Tiêu Liêu mở cửa đi ra ngoài rửa mặt. Cụ muốn trực tiếp đi theo lại phát hiện mình không mặc quần áo, chỉ đành biến thành hình thú lần nữa rồi đi theo.

Tiêu Liêu phát hiện hắn đang đi theo mình thì không khỏi thúc giục hắn, bảo hắn nhanh chóng về phóng, đừng để cho chú Lan và chú Để nhìn thấy.

Sau đó Tiêu Liêu lại nói: “Tối nay anh ngoan ngoãn ngủ ở phòng anh cho em, không được chạy loạn. Nghe không? Hôm qua em lo cho anh nên mới cho anh vào phòng ngủ. Đêm nay em tuyệt đối sẽ không làm vậy nữa đâu nên anh đừng giữ tâm lý ăn may. Em nói được làm được.”

“Ồ.” Con mèo lớn ủ rũ đi theo sau cậu.

Mà điều họ không biết chính là Để đi rót nước cho Lan Loan đã thu hết cảnh này vào mắt… Đương nhiên cả cảnh Cụ theo Tiêu Liêu ra khỏi phòng.

Khuôn mặt vô cảm của Để dần biến thành vui mừng, hắn nhếch khóe môi đi tìm nước cho Lan Loan.

Lúc ăn sáng, Tiêu Liêu luôn cảm thấy ánh mắt Lan Loan nhìn mình hơi kỳ lạ. Chẳng lẽ đây là ánh mắt điển hình của “mẹ chồng” đánh giá “con dâu”? Coi như là Tiêu Liêu cảm nhận được rồi nhưng cậu cảm thấy quan hệ giữa mình là Lan Loan cũng không tệ. Hẳn là sẽ không phát triển đến mức “quan hệ mẹ chồng nàng dâu” bất hòa chứ?

Khụ khụ khụ khụ, lan man rồi. Tiêu Liêu đang nghĩ chợt hoàn hồn, xấu hổ cúi đầu tiếp tục ăn. Tình huống gì đây? Cái gì mà “quan hệ mẹ chồng nàng dâu”? Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy?

Tiêu Liêu cúi đầu lại phát hiện thịt nướng được xé nhỏ chất thành đống trong chén mình. Cậu trơ mắt nhìn nhìn một bàn tay vươn tới đặt thêm hai miếng thịt nhỏ lên. Hay rồi, hoàn toàn trở thành một đống thịt nhọn. Tiêu Liêu quay đầu thì thấy Cụ còn đang chuyên tâm xé thịt nướng. Phát hiện cậu đang nhìn mình, hắn còn trả lại một nụ cười dịu dàng đáng yêu!

Cho tới bây giờ Tiêu Liêu không hề biết ngoại trừ có hình thú đáng yêu thì hắn còn có hình người vừa đáng yêu vừa đẹp trai như vậy. Quả thật là phạm quy! Đột nhiên cậu cảm thấy có thể mình sẽ nhanh chóng đầu hàng. Dù sao người có nhan sắc, tính cách tốt, biết đối nhân xử thế thật sự rất hiếm.

Mặc dù cuối cùng Tiêu Liêu đã ngăn Cụ lại nhưng cậu cũng không thể ăn hết thịt nướng mà hắn dùng để thể hiện sự ân cần. Ngay khi cậu đang phát sầu thì Cụ bưng chén của cậu, lật tay một cái đổ toàn bộ thịt trong chén Tiêu Liêu vào chén mình, đổ xong thì bắt đầu ăn ngon lành đến mức hai má phồng to.

“Này!” Tiêu Liêu hoảng hốt đến mức suýt cướp chén của hắn. Đáng tiếc là Cụ nuốt quá nhanh, vốn dĩ không kịp.

Tiêu Liêu bất lực nhìn Cụ ăn vui vẻ, lẩm bẩm: “Sao anh lại ăn thức ăn thừa của em?”

“Không sao, nó vui thì để nó ăn đi. Phải không Đại Thạch Đầu?” Lan Loan nói với Tiêu Liêu xong thì quay sang gằn giọng với Để.

“Ừm.” Sau đó Để bưng chén Lan Loan lên, ăn hai, ba lần đã hết sạch chén. Sau đó Để nhìn sang Cụ một lát rồi nhìn chén của Lan Loan, gật gật đầu như có điều suy tư.

Đối với chuyện này, Tiêu Liêu chỉ có thể cười khổ. Sao lại như vậy? Đây lại là một bữa cơm khiến cậu cảm thấy hơi khó tiêu, ha ha.

Chỉ trong khoảnh khắc Cụ xuất hiện ngày hôm qua, chuyện hắn không những tỉnh lại mà còn có hình người nhanh chóng truyền khắp bộ lạc.

Liễu Phong và Thành Man, còn có Kiều Kiều và Sơn đã đến từ lâu. Chỉ là lúc đến, hình như biểu cảm của Thành Man không vui lắm.

Nói nhảm! Có người đang muốn thân mật với bạn đời của mình thì đột nhiên bị anh vợ phá đám. Mặt anh vợ không hề biến sắc nói cho hắn biết con trai của anh vợ không những tỉnh lại mà còn nhận được lời đồng ý theo đuổi của một Á Chủng rất tốt. Anh vợ nói xong thì lại rời đi. Sau đó bản thân hắn muốn tiếp tục thân mật thì bị bảo bối nhà mình từ chối. Thế nói xem hắn có vui được không? Có thể không?

Đáng tiếc, hắn cũng chỉ có thể tức giận trong lòng chứ không thể nói ra. Thật sự quá tức giận! Tuy hắn cũng rất vui khi cháu trai tỉnh lại nhưng hắn thật sự không quên được mối thù này. Khi thấy Để, hắn lại muốn trợn mắt, chỉ có thể kéo Cụ hỏi đông hỏi tây khiến Cụ khổ không thể tả.

Tiêu Liêu thì bị Kiều Kiều kéo sang một bên nói chuyện phiếm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.