Chương trước
Chương sau
“Nhưng cháu cảm thấy hai đứa không hợp đúng không? Không sao đâu con trai, cháu chỉ cần nói ra suy nghĩ của mình là được. Lựa chọn ai là quyền của cháu, bọn chú không có quyền xen vào. Cháu chỉ cần nói rõ là được, bọn chú không phải loại người sẽ dùng chút danh nghĩa đó để uy hiếp cháu, ép buộc cháu ở bên Đại Phong đâu.” Lan Loan dành cho Tiêu Liêu ánh mắt an ủi động viên.

“Cái này… Cái này… Cháu cũng không thể nói rõ có hợp hay không. Chỉ là cháu cảm thấy Cụ thích hợp với người tốt hơn. Cháu chưa từng nghĩ về phương diện này, cũng chưa từng nghĩ muốn ở bên cạnh ai.”

Sau đó cậu nghiêm túc nói với họ: “Nếu lúc trước không nhờ Cụ cứu cháu thì cháu đã mất mạng từ lâu. Nếu không được đến đây, không được mọi người cưu mang thì dù được cứu, cháu cũng chỉ có thể lang thang, sống không yên ổn, nay no mai đói. Hơn nữa người yếu đuối cái gì cũng không biết như cháu mà ở nơi hoang dã này chỉ có thể chờ chết. Còn nữa, sau khi tới nơi này, mọi người đối xử với cháu rất tốt. Cháu rất biết ơn, cháu cũng sẽ đền đáp nhưng cháu không thể trả ơn bằng cách đồng ý với Cụ được. Vì cháu không biết mình cảm thấy Cụ như thế nào, cháu chỉ xem anh ấy là bạn thôi. Cháu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.”

Sau đó Tiêu Liêu nghiêm túc nhìn Cụ, nói: “Bây giờ anh đã có hình người, cho dù anh còn tai và đuôi thì cũng không hề ảnh hưởng đến hình tượng của anh mà ngược lại còn tăng thêm vài phần quyến rũ nữa kìa. Chắc chắn mấy giống cái và Á Chủng kia sẽ rất hoan nghênh anh. Anh tốt bụng lại dịu dàng, dáng vẻ cũng đẹp. Chắc chắn mấy Á Chủng và giống cái kia sẽ thích anh…”

“A Kiều, em nghe anh nói đã! Anh thích em, thật sự rất thích em! Anh cũng từng tiếp xúc với những Á Chủng và giống cái khác nhưng anh cảm thấy chỗ đứng của họ trong lòng anh không đặc biệt bằng em. Lòng anh luôn hướng về em, anh đã thích em đến mức không kiềm chế được rồi. Cho tới bây giờ anh chưa từng rung động trước họ nhưng em thì khác. Anh thích em từ lâu rồi. Hơn nữa càng tiếp xúc với em, càng hiểu rõ em thì anh lại càng thích em. Bây giờ anh đã thích em nhiều đến mức không thể tự chủ được nữa. Thế nên A Kiều, em đồng ý anh được không?”

Cụ ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú thâm tình và tha thiết của hắn khiến Tiêu Liêu sửng sốt. Tướng mạo người trước mặt khôi ngô, lại thêm tai và đuôi rất đáng yêu. Dáng người hắn cao lớn, cường tráng làm cho người ta có cảm giác cực kỳ an toàn. Giọng thì dễ nghe, tính tình lại dịu dàng, lời nói còn thâm tình động lòng người như vậy. Hắn nói mình không thể tự chủ được nữa rồi.

Nghe vậy, Tiêu Liêu cũng sắp khóc, cậu thật sự không biết nên làm gì bây giờ. Cậu không biết rốt cuộc mình có cảm giác gì với Cụ hay không nhưng cậu biết mình chưa từng nghĩ tới phương diện này nên luống cuống nhìn Lan Loan và Để.

“Sao cha lại có thằng con trai ngu xuẩn như con chứ!”

Đột nhiên giọng nói nóng nảy của Để vang lên khiến mọi người đều ngây ngẩn.

Ý hắn là sao?

“Tuy rằng bây giờ gần đến đêm nhưng trời còn chưa tối, con ở đây mơ mộng cái gì?” Để thản nhiên nói tiếp. Càng nói đến cuối, giọng Để lại càng thấp, càng nghiêm túc.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không chỉ có Tiêu Liêu, ngay cả Lan Loan và Cụ cũng thấy mờ mịt.

Để thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về mình, hắn nói: “Cha thật sự không biết sao con lại làm ra chuyện ngu xuẩn này. Người khác đều là theo đuổi trước rồi mới tỏ tình, sau đó mới ở bên đối phương, còn con thì ngược lại hoàn toàn. Thế mà còn chưa nhận ra mình sai ở đâu sao?”

Cha không đứng về phía con sao? Sao cha lại mắng con? Cụ bị cha nói vậy thì đầu óc trống rỗng, mà trùng hợp là Tiêu Liêu và Lan Loan cũng cho là vậy.

Sau đó lại nghe Để nói: “Con tỏ tình với thằng bé mà có từng thể hiện tình cảm của mình chưa? Con có đối xử, che chở thằng bé như một người mà con thích chưa? Con có thể hiện mình có thể làm được gì, làm gì tốt nhất hay là mang những điều tốt nhất đến cho thằng bé chưa? Con còn không rõ theo đuổi người khác thì phải nghiêm túc chân thành chứ không phải là ép buộc à?”- Mầm Nhỏ Xinh Xinh x App TᎽT

“Không có!” Để nói chắc chắn như đinh đóng cột: “Một thứ cũng không có. Cái gì con cũng không làm được vậy mà không biết xấu hổ muốn thằng bé đồng ý cho con theo đuổi. Con có tư cách sao?”

Sau đó Để xoay người nhìn Tiêu Liêu, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi cháu! Có thể do thằng nhóc Đại Phong này không có kinh nghiệm nên mới tạo ra sai lầm như vậy. Chú mong cháu có thể tha thứ cho nó, bỏ những lời trước đó của nó ngoài tai, cho nó thêm một cơ hội. Chờ sau khi nó bắt đầu theo đuổi cháu thì cháu hẳn cân nhắc xem có nên đồng ý không, được không?”

Tiêu Liêu như bị Để thôi miên, ngơ ngác gật đầu nói: “Dạ… Dạ được…”

Cuối cùng đầu óc Cụ cũng tỉnh táo, hắn như một con chó lớn tha thiết xin lỗi: “Cái kia... A Kiều, anh xin lỗi, anh dọa em rồi! Là do anh không tốt nên mới thành ra thế này. Anh thật sự không có kinh nghiệm, cũng không biết phải làm thế nào mới tốt. Chỉ là hôm nay anh phát hiện mình có hình người nên kích động quá, anh cảm thấy mình có tư cách ở bên cạnh em nên mới làm vậy. Em tha thứ cho anh được không? Cho anh một cơ hội nữa đi! Anh thật sự rất muốn ở bên cạnh em. Vì chăm sóc anh mà em tiều tụy gầy đi, anh thấy thế rất đau lòng. Bây giờ đổi lại để anh chăm sóc, bảo vệ em được không?”

Quả thật từ sau khi Cụ có hình người, lời hắn nói ra khiến Tiêu Liêu không chống đỡ nổi. Nhưng nói thật, ở thế giới này mà một Á Chủng muốn tìm một giống cái sống qua ngày thì thật sự là đang nói đùa, chi bằng… Khụ khụ! Thật ra… Cậu cũng không bài xích chuyện này, nếu không cũng không bị mấy cô bé xấu xa kia dụ dỗ đọc mấy thể loại tiểu thuyết này. Cậu chỉ đơn thuần muốn tìm một người phụ nữ theo bản năng, hơn nữa chưa từng nghĩ đến vấn đề này mà thôi. Huống chi khuôn mặt của Cụ còn có thể chạm đến gu thẩm mỹ của cậu, ngắm hắn cũng rất vui mắt. Nếu không… Thử xem?

Nếu không thì nói, độ dẻo của con người vẫn rất mạnh mẽ. Tiêu Liêu có sự thay đổi như vậy cũng không vô lý.

“Vậy… Vậy… Nếu không… Em… Em thử trước…”

Chủ động đồng ý một người đàn ông theo đuổi mình vẫn rất khó xử. Nhưng mà đối với Cụ, cậu vẫn hiểu tương đối hành động, tác phong và tính cách của hắn. Đối với cậu mà nói thì đây là một lựa chọn rất tốt. So với với những người bên ngoài theo đuổi cậu mà chưa từng tiếp xúc thì chi bằng… Phù sa không chảy ruộng ngoài.

“Thật sao? A Kiều? Em đồng ý thật sao? Tuyệt quá!” Cụ lập tức vung tay, đứng lên ôm thắt lưng Tiêu Liêu xoay một vòng, vui như trẻ con được kẹo.

Tiêu Liêu chưa bao giờ nhìn thấy một Cụ ngây thơ như vậy. Dường như cái giá phải trả cho hình người là thay tính cách điềm tĩnh thành đáng yêu, trong sáng lại dễ vui vẻ.

Nói thật, dù biết hắn đang theo đuổi cậu, cũng vì cậu mà hưng phấn như vậy nhưng khi Tiêu Liêu nhìn vào khuôn mặt tươi cười của hắn thì lại không kiềm chế được muốn chung vui.

“Ha ha ha ha…. Ha ha ha ha ha...”

Vì thế cậu cũng cười ha ha theo Cụ, ngay cả Để và Lan Loan bên cạnh cũng nhìn nhau cười mừng.

Đầu Tiêu Liêu choáng váng nhưng hình như Cụ không hề có ý định dừng lại, vẫn hưng phấn như lúc đầu. Tuy là một con mèo lớn nhưng lại giống như một con chó lớn, điên cuồng ôm cậu xoay vòng vòng.

Cuối cùng Tiêu Liêu bị xoay đến mức chịu không nổi nữa mới vỗ vỗ Cụ, bảo hắn dừng lại.

“Mau dừng lại nhanh! Anh làm em muốn ngất tới nơi rồi.”

Vốn dĩ Cụ còn hưng phấn không muốn dừng, đáng tiếc lại bị ánh mắt của cha Để dọa sợ. Sau đó hắn chợt nhớ tới mình phải biết nghe lời, tối thiểu thì Tiêu Liêu nói gì cũng phải nghe nấy. Thế mới có cơ hội phải không?

Vì thế hắn nghe lời thả Tiêu Liêu xuống. Chỉ là sau khi Tiêu Liêu được buông xuống lại nhìn thấy đuôi hắn vẫy điên cuồng như cánh quạt thì không kiềm chế được muốn bật cười. Thật ra cảm giác này cũng không tệ. Chính là cảm giác được người ta đối xử bằng một tình cảm khác hoàn toàn tình thân và tình bạn.

Tiêu Liêu là một người trưởng thành có lý trí nhưng bây giờ cậu còn không biết rốt cuộc mình và Cụ có hợp nhau không. Dù sao làm bạn tốt thì cậu biết… Đã từng thử nhưng bây giờ lại đổi thân phận, trở thành người thích và người được thích, hoặc có thể nói là người yêu. Thế nên cậu cũng không biết có hợp hay không. Cậu không bài xích Cụ nhưng rốt cuộc cũng không biết mình có thích hắn không, cho nên tạm thời cứ thử xem. Nói không chừng cậu và hắn hợp nhau… Hơn nữa người nhà hắn đối với cậu đều… Ôi trời! Thật ra cậu vẫn còn chút suy nghĩ báo ân. Cậu thật sự không thể không nghĩ đến.

Tiêu Liêu trải qua bữa cơm tối với bầu không khí vô cùng kỳ lạ… Ánh mắt của Lan Loan và Để nhìn cậu như nhìn con dâu, chuyện này rất bình thường cho đến khi Cụ nhìn cậu một cái rồi vui vẻ cắn một miếng thịt lớn là cái quỷ gì? Trông hắn có giống đang ăn tối không? Suýt nữa đã khiến cậu bị khó tiêu.

Cái này cũng không tính là gì. Bây giờ điều khiến cậu đau đầu chính là buổi tối nên ngủ như thế nào.

Lúc trước hình thái của Cụ là thú nhân nên cậu vẫn luôn coi hắn là một con gấu bông bằng nhung cỡ lớn, chỉ có điều biết thở mà thôi. Nhưng bây giờ hắn đã có hình người hoàn chỉnh, còn là người thích và người được thích. Nếu như ngủ chung giường với hắn….

Thật ra cũng không phải là cậu so đo ra vẻ, dù sao trước kia cậu cũng thường ngủ chung giường với người khác rất nhiều lần nhưng lần này thì khác. Lúc trước không sao cả nhưng bây giờ cậu lại biết Cụ còn có ý nghĩ bất chính với mình thì sao không đề phòng được đây? Cũng không phải cậu không tin tưởng nhân phẩm của Cụ nhưng cậu cảm thấy đây là rào cản trong lòng mà mình không thể bước qua.

Vì thế ăn cơm tối xong, Tiêu Liêu lại nói chuyện này với Lan Loan.

Tuy rằng con trai nhà mình thích người ta, người ta còn ở nhà mình lâu nhưng vậy, hơn nữa Á Chủng vẫn luôn ngủ chung với Cụ, chưa từng tách ra.

Nhưng như thế cũng không có nghĩa là Lan Loan có thể ép buộc Á Chủng người ta ngủ chung giường với con trai mình dưới tình huống này. Đặc biệt là con trai của hắn còn có ý nghĩ bất chính với người ta.

Có lẽ đều là Á Chủng và cũng từng trải qua tình huống này nên Lan Loan đồng cảm hoặc chỉ đơn giản là lý trí muốn công bằng chính trực. Dù sao Lan Loan rất tích cực đồng ý dọn phòng khác cho Tiêu Liêu.

Nhà cửa vừa được tu sửa không lâu nên dọn dẹp phòng ốc cũng không phiền phức. Tuy rằng Cụ biết Tiêu Liêu không chịu ngủ chung với mình thì cảm thấy mất mát như một con mèo lớn bị vứt bỏ nhưng vẫn cực kỳ tích cực dọn dẹp phòng giống như cho Tiêu Liêu thấy quyết tâm của mình.

Đêm đã khuya, mọi người đều về phòng ngủ. Lan Loan và Để đều ngủ rất ngon lành, chỉ là có vẻ như 'phòng đơn gối chiếc' nên Cụ thì cô đơn, Tiêu Liêu thì khó ngủ. Một người thì vì không được ngủ chung với người mình thích mà buồn bã, người còn lại thì vì hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện đột ngột mà suy nghĩ phức tạp, trằn trọc khó ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.