Cơn mưa xối xả hiếm hoi ập đến, nặng hạt, bên ngoài gió thổi mạnh làm lá cây kêu răng rắc, những hạt mưa to bằng hạt đậu bay xiên nhưng không bỏ qua những hàng cây xah đứng yên, giống như đang trút bầu tâm sự do bị gió thổi, những lá cây rơi xuống với tiếng đôm đốp.
Ngay cả những chiếc lá có thể đánh Thái Cực Quyền cũng không thể chịu được gió to cũng cơn mưa dữ dội, không ít chiếc lá không chịu nổi quay cuồng rồi rơi xuống đất.
Tiêu Liêu cùng nhóm tiểu thú nhâ chuyển bàn đến cửa ra vào với cửa sổ, ngồi trên ghế đẩu, hai tay ôm mặt, yên lặng nhìn trời mưa bên ngoài, lắng nghe tiếng hạt mưa rơi tí tách, nhìn ngọn gió không mày thổi lá cây đi, hơi nước mát lạnh phả vào mặt, thật sự thoải mái lại yên bình, không ít bạn nhỏ đều ngủ gục trên bàn.
Tiêu Liêu thảo luận với Cụ làm thế nào để di chuyển một số đồ vật lại đây, trải chúng trên sàn nhà đã được quét sạch sẽ rồi bế những đứa đang ngủ lên đó, cuối cùng ngay cả Kiều Kiều cũng ngủ thiếp đi trong tiếng mưa rơi bên ngoài.
Người còn tỉnh không tới năm người, bao gồm Tiêu Liêu cùng Cụ, còn lại ba người chính là hồ ly con, chim sẻ nhỏ và hổ con.
Thái Thái luôn muốn ra ngoài chơi, nhưng ở đây bọn họ lại không có dù, dù cậu nhóc mạnh miệng tuyên bố không cần dùng ô nhưng Tiêu Liêu vẫn không dám để cậu nhóc chạy ra ngoài dầm mưa.
“Nếu em mang theo chiếc mũ rơm của cha làm thì hay biết mấy.” Chim sẻ nhỏ ôm mặt nhìn những hạt mưa bay nghiêng.
“Mũ rơm?” Tiêu Liêu hỏi.
“Đúng vậy! Đó là cái mũ cha em dùng rơm để đan, nó rất to, đội lên đầu thì không sợ trời mưa nữa!” Chim sẻ nhỏ khoa tay múa chuân miêu tả một chiếc mũ rộng vành có thể đội lên đầu che cơ thể của nó, khóe miệng Tiêu Liêu giật giật mấy cái, có chắc không phải là tháo cán ô ra trực tiếp đội lên đầu chứ? Có thuận tiện để làm việc không vậy?
Dù chim sẻ nhỏ có nói gì đi chăng nữa thì cậu nhóc cũng đã mang lại cho Tiêu Liêu một nguồn cảm hứng, cậu nhớ rất lâu trước đây, cậu đã nhìn thấy ai đó đã làm áo tơi bằng rơm trên điện thoại của mình, tình cờ cách đây không lâu cậu đã thu hoạch được rất nhiều rơm, dù sao bây giờ có ngủ hay không ngủ cũng gần như nhau, tại sao cậu không thử xem?
Nói làm liền làm, Tiêu Liêu và Cụ trực tiếp ôm đứa nhỏ vào bếp, ba đứa nhỏ nhìn Tiêu Liêu ở đó kéo rơm đều đặc biệt kỳ quái, hiện tại đã nấu cơm rồi sao? Nhưng bọn họ đều chưa có đói.
Nhìn ánh mắt của bọn nhỏ, Tiêu Liêu biết ngay chúng đang nghĩ cái gì, cậu vác rơm đến trước cửa, ngày mưa ra cửa làm việc, vừa sáng sủa lại mát mẻ.
Sau đó mới nói với đứa trẻ bị mình tha đi theo ngồi lên băng ghế nhỏ, đối diện cậu: “Những cái này là rơm rạ, anh Tiêu định dùng những rơm rạ này để làm áo tơi cho các em, chính là một công cụ che me có thể mặc ra ngoài khi trời mưa, nhưng anh vây giờ còn chưa rõ cách làm thế nào, chúng ta trước thử một chút nhé.”- Đọc miễn phí tại TᎽT
“À! Thì ra là vậy!” Nhóm tiểu thú nhân bỗng nhiên tỉnh ngộ gật đầu, bắt đầu ngoan ngoãn nhìn Tiêu Liêu xử lý đống rơm rạ.
Đầu tiên sự dụng rơm rạ để làm một sợi dây rơm, sau đó gấp đôi rơm rạ trên sợi dây rồi treo lên thắt nút lại, trước tiên tạo một hàng nút thắt sau đó buộc các nút thắt chặt lại, rồi tiếp tục thắt hàng nút thứ hai, lớp bên trong giống như lưới đánh cá đan vào nhau, theo thứ tự lại dày đặc, nếu trước đây anh không tết tóc cho nhiều cô bé biết cách dệt thì có thể bây giờ nói không chừng đang nhìn chằm chằm vào đống rơm rạ đó.
Mặc dù phải mất rất nhiều công sức để dệt ra một phiên bản thu nhỏ của áo tơi, mặt trong căng và phẳng để ôm khít người, mặt ngoài như con nhím xù lông nhưng được làm nhẵn, đại khái là như vậy, ở trong nhà bếp tìm được cái lá to che mưa trên đầu, hổ con hận không thể lao vào màn mưa đang bắt đầu nhỏ lại.
Chim sẻ nhỏ cùng hồ ly nhỏ ở trong phòng đang bám vào khung cửa, ghen tị nhìn Thái Thái vui vẻ dẫm lên vũng nước nhỏ trong sân.
Chỉ là tiệc vui chóng tàn*, Thái Thái không chú ý nên chiếc lá to che mưa trên đầu bị gió thổi bay, cơn mưa lạnh giá trượt xuống cổ cậu nhóc cùng mái tóc ngay lập tức, kích thích đến co rụt cổ lại, Tiêu Liêu còn chưa kịp mở miệng, cậu nhóc đã rụt cổ nhấc chân giơ cao chạy trở về.
*好景不长 - ngày vui ngắn chẳng tầy gang; tiệc vui chóng tàn; điều tốt đẹp không tồn tại mãi
Tiêu Liêu nhịn cười cởi áo tơi cho cậu nhóc, sau đó vội vàng lấy khăn vải lau nước mưa cho cậu nhóc, Thái Thái Thái còn rụt tay lại vừa lau vừa cười.
“Chơi vui không?”
“Có! Rất vui!” Thái Thái gật đầu mạnh, còn nhìn ra bên ngoài, một bộ dạng còn muốn ra chơi.
“Em đã chơi rồi, nên trước để cho mấy nhóc kia chơi chút, sau đó anh sẽ làm cho các em thêm hai cái nữa, được không?” Tiêu Liêu sờ đầu ướt vì trời mưa của Thái Thái.
“Được, được!” Ở mặt chia sẻ, Thái Thái vẫn là rất dứt khoát, dù sao hồ ly nhỏ nhìn cũng được, ba của chim sẻ nhỏ còn cho bọn họ cơm ngon.
Sau đó Tiêu Liêu khoác chiếc áo tơi lên cho chim sẻ con, đây là do hồ ly nhỏ khiêm tốn nhường, nhóc ấy chủ động đề nghị để chim sẻ nhỏ chơi trước, sau đó hổ nhỏ tiến lại bên cạnh hồ ly nhỏ, cười nói với nhóc ấy: “Cậu thật tốt.”
Hồ ly nhỏ vẻ mặt không sao nói rõ được nhìn Thái Thái, không nói gì, chỉ quay đầu nhìn chin sẻ nhỏ đang chơi đùa bên ngoài.
“Này! Cẩn thận một chút, đừng để quần ào bị ướt!” Tiêu Liêu nói với chim sẻ nhỏ đang đạo nước.
“Dạ! Biết rồi ạ!” Chim sẻ nhỏ hưng phấn vẫy tay với Tiêu Liêu.
Tiêu Liêu tiếp tục dệt áo tơi, chỉ là thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn tình hình chim sẻ nhỏ thế nào, trong khi đó Thái Thái rúc vào bên cạnh hồ ly nhỏ nói chuyện không ngừng.
Sau khi dệt xong chiếc thứ hai, ba bạn nhỏ đã sớm thay áo tơi đầu tiên đi ra ngoài chơi không ít lần, vinh hạnh hơn là quần áo của chúng hoặc nhiều hoặc ít đều bị ướt.
Cũng đến giờ nấu cơm, Tiêu Liêu rõ ràng là chuyện đã dù sao cũng xảy ra rồi cứ để mặc nó*, chỉ bảo chúng đừng làm ướt quần áo nữa, rồi đưa cho họ chiếc áo tơi thứ hai đã làm tốt hơn cái đầu tiên, hơn nữa cậu còn phát hiện ra chiếc áo tơi đầu tiên được làm xong lâu như vậy nhưng bên trong vẫn khô, chúng tỏ khả năng chống thấm nước của áo tơi khá tốt.
*破罐子破摔- PHÁ QUÁN TỬ PHÁ SUẤT- thái độ bất cần; hành động tùy tiện; chuyện đã dù sao cũng xảy ra rồi cứ để mặc nó (ý xấu) | không có được kết quả tốt vậy thì để mặc không cần cố gắng; không cầu tiến
Sau đó Tiêu Liêu để chúng tự do, còn mình bắt đầu chỉ huy Cụ đi giúp mình nấu cơm. Ngay khi mùi thơm của thức ăn tràn ra, Kiều Kiều liền theo mùi mà tìm đến.
Tiêu Liêu đang dọn đồ thì thấy Kiều Kiều không thèm che mưa chạy tới, đứa nhỏ bị cậu ấy nhét vào trong quần áo, mặt dù ở rất gần nhưng Tiêu Liêu vẫn rất lo lắng, lập tức lấy khăn vải lau đầu cho cậu ấy, trong khi vài giọt nước cũng không dính.
Vừa lau vừa lải nhải: “Em làm cái gì vậy, mưa cũng không ngăn được em chạy tới hả?”
“Này không phải do ngửi thấy mùi thơm sao, em đói bụng, nên muốn đi xem một chút.” Kiều Kiều lắc nhẹ cánh tay của Tiêu Liêu.
“Có đói cũng không thể đội mưa.” Tiêu Liêu tức giận chọc vào trán Kiều Kiều: “Bây giờ là thời điểm nhạy cảm nhất của em, nếu em bị ôm vì đội mưa, có nghĩ đến hậu quả không hả?”
“Ai da, không phải có các anh ở đây rồi sao, hơn nữa khoảng cách gần như vậy, em thật sự che mưa rất giỏi, căn bản không có hạt mưa nào rơi trên người.” Kiều Kiều lập tức giơ ba ngón tay: “Em đảm bảo! Lần sau nhất định sẽ chú ý, anh đừng giận nhé, được không.”
Nhìn Kiều Kiều càng ngày càng biết làm nũng, Tiêu Liêu không có cách nào: “Anh hy vọng lần sau em sẽ không quên.”
“Mấy đứa nhỏ bên kia đều dậy rồi à?” Tiêu Liêu quay lại nhận lấy đồ ăn của Cụ trong bếp, tiếp tục dọn đồ ăn.
“Ừ, gần như dậy hết rồi, cũng đang kêu đói giống như em.”
Tiêu Liêu nghe thấy thì cười tủm tỉm, nói với Cụ: “Chú đón bọn nhỏ tới ăn cơm đi, không thể để chúng bị bỏ đói được.”
Sau đó Kiều Kiều cùng ba cậu nhóc đã đợi rất lâu quanh bàn bếp để được ăn, đều tự cầm bát trên tay, nhìn Tiêu Liêu cùng Cụ lần lượt bế các em tới, vì họ không có ô nên chỉ có thể nhanh chóng bế từng nhóc một cách thủ công.
Mấy nhóc được đưa đón còn rất mới lạ cùng hưng phấn, sau khi ăn xong, Tiêu Liêu không để mắt đến hổ con, khuyến khích hồ ly nhỏ mặc áo tơi ra ngoài chơi dưới mưa.
Cái này giống như tổ ong vò vẽ vậy, bọn nhỏ đều nổ tung, như ong vỡ tổ vây quanh Tiêu Liêu, yêu cầu Tiêu Liêu giải thích cho chúng nó là cái gì, tại sao chúng nó không có, chúng nó cũng muốn chơi.
Tiêu Liêu bị hỏi đến đầu to ra, chỉ có thể để Cụ cùng Kiều Kiều dọn dẹp bát đĩa, còn mình thì giải thích cho nhóm tiểu thú nhân.
Đó là những chiếc áo tơi làm bằng rơm rạ, vì rắc rối qua nên trước mắt cậu mới chỉ đan được hai chiếc, còn bọn nhỏ đều muốn chơi thì tất cả bạn nhỏ cùng nhau thương lượng để chơi. Đương nhiên, cậu sẽ làm thêm vài cái nữa, chỉ có hai bộ thật sự không đủ chơi.
Sau khi phân phối dân chủ chơi thế nào xong, Tiêu Liêu mang một đống rơm đến trước mặt bọn nhỏ, sau đó bắt đầu bện, bởi vì trước có hai cái để luyện tập, nên trong lần bện này động tác của cậu nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa Kiều Kiều cùng Cụ cũng học được cách làm, khối lượng công việc của chiếc áo tơi không quá nặng nên tốc độ càng nhanh hơn.
Cuối cùng không nói mỗi người một chiếc, nhưng hai ba đứa trẻ cùng nhau một chiếc vẫn là đủ rồi, hơn nữa một số đứa trẻ mải chơi quá quên mất lời dặn của Tiêu Liêu không được làm ướt quần áo nên Tiêu Liêu bắt đầu ‘Em đừng trách anh bất nghĩa’ giữ đứa nhỏ lại cởi quần áo cùng giày đi phơi khô sau bếp, còn thuận tiện đun nước ấm cho bọn nhỏ ngâm chân, để tránh cảm mạo.
Sau đó đến buổi chiều chỉ còn mưa phùn, chúng chơi như vậy cả một buổi chiều, lần đầu tiên từ khi đến nhà trẻ, chúng được giao bài tập về nhà, học được viết bốn chữ ‘Áo tơi rơm rạ’. ngày mai cậu sẽ kiểm tra.
Đến khi nhóm phụ huynh đến đón con, hào hứng của bọn nhỏ với những chiếc áo tơi đã vơi dần, thậm chí còn tự phân công tốt trước khi cha mẹ tới đón, ai mang mấy cái áo tơi này về nhà, rồi bọn họ lại cùng nhau chơi cái gì cái gì đó.
Sau đó Tiêu Liêu một bên cùng Kiều Kiều với Cụ cười trộm, đồng thời âm thầm thở dài trong lòng, bởi vì cậu phát hiện, ngoại trừ giống cái nhỏ cùng tiểu phân loài đều mỗi người một cái, áo tơi còn lại đều không ngoại lệ do mấy tiểu thú nhân đáng yêu cầm, ví dụ như hồ ly nhỏ.
Quả nhiên yêu cái đẹp không liên quan gì đến tuổi tác, ưa nhìn có thể đạt được rất nhiều thứ, cũng không phải chuyện chỉ có ở thời hiện đại.
Lúc cha mẹ đến đóng con thì trời đã tạnh mưa, nhưng mỗi người vẫn chuẩn bị sẵn ô, vì cơn mưa buổi sáng đến không báo trước, bọn họ sợ buổi chiều đi nửa đường thì lại gặp mưa.
Mấy đứa nhỏ khi ra về có áo tơi, mặc kệ trời có mưa hay không, dù thế nào cũng mặc áo tơi khoe với cha mẹ, Tiêu Liêu nhìn đừng từ xa nhìn nhóm tiểu thú nhân mặc áo tơi, đột nhiên cảm thấy đáng yêu, một nhóm giống như con nhím nhỏ vậy, tròn tròn còn thấp lùn, có đôi tai nhỏ và chiếc sừng nhỏ trên đỉnh đầu.
Có nhóc nếu cao hứng thì biểu diễn màn đạp nước cho cha mẹ xem trên đường, may thì bị nước tạt vào quần, xui thì bị tạt thẳng vào mặt, sau đó sẽ có một cảnh cha con hoặc mẹ con yêu nhau lắm cắn nhau đau, hầu hết các tiểu thú nhân đều biến trở về hình thú, mặc áo tơi trên người, vui vẻ chạy về phía trước.
Sau đó Tiêu Liêu nhìn thấy, trái tim cậu động rồi, ngươi nói hình thú của tiểu thú nhân, nó có thể mặc được quần áo dựa trên đồ của thú cưng dễ thương ở hiện đại không? Sẽ rất dễ thương khi hổ nhỏ đội chiếc mũ trẻ con bằng ren đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]