Chương trước
Chương sau
Sơn lau mồ hôi trên trán, thấy Tiêu Liêu không nói nữa, cẩn thận hỏi một câu: “Còn nữa không?”

Tiêu Liêu nhìn vẻ mặt của Sơn, nháy mắt nở nụ cười: “Đừng khẩn trương, kỳ thật không cần cẩn thận như vậy, hơn nữa trong khoảng thời gian này em ấy sẽ rất không ổn định, ngươi quan tâm đều em ấy nhiều hơn chút, em ấy không thể để bị ốm trong khoảng thời gian này, bởi vì rất nhiều loại thuốc trị bệnh cấm dùng trong thời kỳ mang thai, một khi dùng có thể không giữ được thai nhi, hoặc sẽ có tác dụng phụ độc hại, hậu quả rất nghiêm trọng.”

Thế còn bảo ta đừng khẩn trương, ngươi đã nói nghiêm trọng như thế, ta sao có thể không khẩn trương! Sơn trong lòng âm thầm gào thét.

“Thôi, chắc chỉ vậy thôi, ngươi có thể đến chỗ chú Liễu hỏi, dù sao ta cũng không phải bác sĩ chân chính, hiểu biết có hạn, hơn nữa chuyện này ngươi cũng không giấu được chú Liễu, phải sớm tìm phương pháp giải quyết vấn đề.”

“Ngươi yên tâm, ta với Cụ đều đứng ở phía bên các ngươi, hơn nữa ta cảm thấy một trưởng bối yêu con mình nhiều như chú Liễu, chỉ cần bọn họ có thể nghe chúng ta nói, thì chuyện này sẽ không thành vấn đề, chỉ cần thuyết phục được chú Liễu, thì những người khác đều có thể giải quyết tốt.” Tiêu Liêu đứng dậy vỗ vai Sơn, rồi giao đứa nhỏ cho hắn.

“Ta muốn nói cũng chỉ nhiêu đây thôi, ngươi bế đứa nhỏ nhà ngươi cho tốt đi, đừng không cần thận đụng vào bụng của Kiều Kiều, nên trở về nhà rồi, Kiều Kiều bình thường làm một số việc nhà, đi bộ một chút cũng rất tốt cho đứa nhỏ, ngươi đừng đối xử với em ấy như thằng nhóc con, ngay cả xuống giường cũng không cho xuống, đến lúc đó khó sinh thì ngươi sẽ hối hận đấy.”

Sơn, người vừa mới có ý tưởng này ngay lập tức bị dọa sợ, khi học vừa ra ngoài cửa, Tiêu Liêu một bên đóng cửa một bên nhìn Sơn ‘Ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì’, làm cho Sơn cười ngượng, không biết nên nói cái gì.

Vẫn là Kiều Kiều mở miệng trước: “Cảm ơn anh Tiêu, em với Sơn Lang sẽ nhớ kỹ, về sau phải làm phiền anh rồi.”

“Này có gì đâu, anh vẫn đang chờ là cha nuôi đây, dù sao làm cha nuôi thì phải tỏ ra chút thành ý mới được.” Tiêu Liêu cười, trêu chọc Kiều Kiều đang bị Sơn ôm.

“Ừ!” Kiều Kiều gật đầu, hé miệng cười.

Hai thú nhân đang nghe bên cạnh đều ngạc nhiên, Sơn vội hỏi Kiều Kiều: “Em để đứa nhỏ nhận hắn làm cha nuôi?”

Cụ cũng kéo Tiêu Liêu hỏi: “Ngươi còn chưa có bạn đời, sao lại muốn nhận con nuôi?”

“Hửm! Làm sao vậy?” Tiêu Liêu cùng Kiều Kiều cùng nhau trả lời câu hỏi của hai thú nhân, sau đó ăn ý nhìn nhau cười, đều tự mình giải thích cho người ta.

“Anh Tiểu Tiêu đối với em rất tốt, còn lo lắng rất nhiều cho con chúng ta, nhận anh ấy làm cha nuôi, anh cảm thấy rất thiệt thòi sao?” Kiều Kiều kiêu ngạo ngửa đầu nhìn Sơn.

“Không, không thiệt thòi.” Sơn không dám phản bác, bởi vì đó là sự thật, nhưng trong lòng hắn luôn cảm thấy có chút khó chịu, hắn chỉ biết đứa nhỏ trước khi sinh ra đã có cha nuôi, làm hắn có cảm giác mất mát khi không thể độc chiếm bảo bối.

“Ai nói không có bạn đời thì không thể nhận con nuôi? Trong bộ lạc có quy định đó sao?” Tiêu Liên nhướng mày.

“Cái này, ta thật ra chưa từng nghe qua, hẳn là không có.” Cụ thành thật nuốt nước miếng, thành thật trả lời, trong lòng cũng có chút khó chịu không hiểu được.

“Thì đấy, có bạn đời hay không không quan trọng, nhưng với con nuôi thì cháu nhất định chắc chắn.” Tiêu Liêu cúi người sờ sờ bụng Kiều Kiều, trên mặt tràn đầy vẻ thế tại tất đắc*.

*Thế tại tất đắc – 势在必得 (hình dung người ở thế kiên quyết phải đạt được người/ vật/ việc nào đó).

Kiều Kiều cùng Tiêu Liêu nhìn nhau, Kiều Kiều nở một nụ cười vui vẻ, Sơn với Cụ nhìn nhau, Sơn lộ ra vẻ đồng tình, Cụ thấy thì tức giận trong lòng, muốn thử xem da của con gấu trúc nào đó có dễ lột ra không.

Nhưng bạn đời của người ta với A Kiều còn ở đây, ta nhịn, Cụ im lặng nuốt cơn giận này xuống.

Hai nhóm trở về nhà của mình, Sơn và Kiều Kiều đang hân hoan chào đón sinh mệnh mới, Tiêu Liêu thì đang nghĩ cách làm bữa ăn phong phú nhiều màu sắc cho thai phụ, có vẻ như chỉ có Cụ là nguy duy nhất đang âm thầm hờn dỗi.

Vừa lúc mấy ngày trước, toàn bộ lúa mì trống trong bộ lạc đều đã thu hoạch, nên Tiêu Liêu nghĩ đến việc kiếm chút bột mì để làm một số món ngon cho Kiều Kiều, chẳng hạn như bánh bao, há cảo, mì các thứ, trước đây cậu không bận tâm vì chỉ nghĩ được ngày nào hay ngày ấy (得过且过),nhưng nghĩ đến việc bên cạnh đột nhiên xuất hiện người mang thai, nên anh dành nhiều thời gian hơn vào việc nấu nướng.

Buổi tối cùng Cụ bàn bạc, dự định kiếm một chiếc cối đá lớn để xay lúa mì, và một chiếc cối đá lớn hơn đề nghiền bột.

Phát hiện con báo rõ ràng có chút không vui, Tiêu Liêu vỗ vỗ đầu hắn, lo lắng hỏi: “Cụ sao vậy, chú không vui sao?”

Cụ không nói gì, chỉ vùi cái đầu to hình thú vào trong lòng Tiêu Liêu, bộ dạng làm nũng cầu an ủi, Tiêu Liêu mỉm cười, dùng sức vuốt ve đầu con báo: “Được rồi, chú không muốn thì đừng nói, A Kiều không ép chú, cháu vuốt lông cho chú, chúng ta ngoan ngoãn ngủ ngon nhé?”

Con báo lớn từ trong cổ họng phát ra tiếng gừ gừ, dùng móng vuốt to chộp lấy eo Tiêu Liêu, vùi mặt vào bụng cậu không chịu đứng dậy, Tiêu Liêu mặc kệ hắn, dù sao cũng không biết hắn rốt cuộc làm thế nào ngủ say, ngày hôm sau tỉnh lại như thường.

Vừa nghe nói Tiêu Liêu muốn nấu đồ ăn ngon cho bạn đời của mình, Sơn không quản Tiêu Liêu đưa ra yêu cầu gì đều đồng ý với cậu, tốc độ vừa dứt lời đã đồng ý ngay, mặc dù cách thức làm khiến người ta dở khóc dở cười, nhưng không thể không nói Sơn thực sự quan tâm đến Kiều Kiều.

Cối đá, chày đá, cối xay lúa, cối, còn có đá mài, chờ mọi thứ chuẩn bị xong, họ tìm thời gian để bắt đầu làm bột mì.

Chỉ thấy Sơn háo hức đổ lúa mì chưa bóc vỏ vào cối đá, nhặt chiếc chày đá lên rồi đập chúng thật mạnh, sau khi đập một lúc lâu, Tiêu Liêu rốt cuộc kêu dừng lại, Sơn cố ý đưa đầu đến trước mặt Kiều Kiều để cậu ấy lau mồ hôi cho mình.

Tiêu Liêu nhìn đống hỗn độn trong cối đá, có chút không đành lòng nhìn thẳng vào, vội vốc một nắm lúa mì đã tách vỏ ra khỏi cối đá, mẹ ơi, vỏ không rơi nhiều mà lại đập ra bột, chẳng lẽ cái cối đá này chỉ dùng để giã gạo thôi sao? Lúa mì không thể bỏ vỏ được à?

Tiêu Liêu đang ôm một nắm lúa mì đã bị đập thành bột mỳ suy nghĩ, Sơn lau mồ hôi xong cùng Kiều Kiều quay đầu lại, nhìn thấy tư thế của Tiêu Liêu, có chút lo lắng hỏi: “Anh Tiểu Tiêu, làm sao vậy?”

“A?” Tiêu Liêu hoàn hồn, vội vàng lắc đầu: “Không có gì, chỉ là cối xay không bỏ được trấu, hình như anh dùng sai phương pháp rồi.”

“A?” Như vậy sao, em tưởng chỗ các anh khác chỗ bọn em toàn dùng cối đá giã lúa nên không dám hỏi.” Kiều Kiều thật ra rất ngạc nhiên trước lời nhận xét thất bại của Tiêu Liêu, bởi vì kiến thức và khả năng mà Tiêu Liêu thể hiện khiến cậu ấy nghĩ rằng Tiêu Liêu sẽ không bao giờ thất bại trong mọi việc.- Đọc miễn phí tại TᎽT

“Hả? Chỗ các em làm thế nào để tách vỏ lúa mì ra?” Tiêu Liêu bắt được trọng điểm, lập tức khiêm tốn xin chỉ dạy.

“Dùng cối xay đá ra, em thấy bọn họ đều dùng cối xay đá để loại bỏ vỏ lúa mì.”

“A! Đúng rồi! Anh cũng nhớ ra rồi, giã gạo xay lúa mì, sao lại quên mất để bớt việc nhỉ.” Tiêu Liêu chợt nhớ ra, vỗ vỗ trán.

“Xem ra hôm nay không thể loại bỏ trấu được rồi, chờ làm xong cối xay đá rồi hãy nói, trước cứ tạm giữ những thứ này.” Tiêu Liêu áy náy nói với Kiều Kiều: “Xin lỗi Kiều Kiều, em phải đợi thêm vài ngày nữa mới có thể ăn được bột mì.”

“Không sao, không sao, em không vội.” Câu trả lời thấu hiểu của Kiều Kiều làm cho Tiêu Liêu càng cảm thấy sao cha của con nuôi cậu lại đáng yêu hiểu chuyện như vậy.

Sau đó vài ngày, Tiêu Liêu nhận được một túi gạo lớn từ cha mẹ của mấy tiểu thú nhân ở nhà trẻ! Điều này làm Tiêu Liêu rất kích động, sao cậu lại không nghĩ tới chứ! Ở đây có gạo nếp, sao có thể không có gạo, gạo nếp trước đây còn trộn một ít gạo, điều này cũng chưa cho cậu gợi ý, Tiêu Liêu lúc đó anh cũng không biết mình đã xảy ra chuyện gì.

Vị tặng gạo là một thú nhân vóc dáng đặc biệt nhỏ nhắn, là cha của một chim sẻ nhỏ trong nhà trẻ bọn họ, nói trong nhà trồng rất nhiều lúa nên gửi một ít để cơm ơn gia đình đã quan tâm chăm sóc đứa nhỏ nhà họ nhiều ngày.

Theo Cụ nói, đừng nhìn thú nhân là chim sẻ này trông có vẻ yếu ớt không hợp lẽ thường này, nhưng trên thực tế người ta không chỉ dũng cảm mà khả năng chiến đấu cũng không thấp, dựa vào tốc độ nhanh và di chuyển linh hoạt đã khiến không ít thú nhân khinh thường chịu nhiều khổ, mà phong cách chiến đấu đặc biệt của họ rất phù hợp để phối hợp với người khác đi săn những con mồi lớn.

Một kích đánh trúng, trúng thì bỏ chạy, cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của con mồi, dồn lửa giận lên cao, lúc con mồi rối tung lên là thời điểm tốt nhất để ra tay, cho nên các thành viên trong đội săn bắn đều rất thích loại đồng đội này, hơn nữa thái độ làm người của hắn ta không tồi, nhân duyên cũng không tệ, bạn bè của hắn ta đều là thú nhân có giá trị vũ lực tương đối mạnh.

Người ta còng giỏi trồng lúa, xem như là một người nên kết giao không nên trở mặt.

Cho nên Tiêu Liêu dùng thái độ đúng mực (不卑不亢) chào đón cũng như tiễn người đi, thái độ của thú nhân chim sẻ rõ ràng thân thiện với Tiêu Liêu hơn so với trước kia, Tiêu Liêu thậm chí đã thảo luận với hắn ta để đổi nhiều gạo hơn trong tương lai.

Hơn nữa ngươi ta cũng rất trực tiếp, cho Tiêu Liêu một chỗ tự mình đi thu hoạch lúa, nói chỉ cần thu hoạch thu hoạch cho hắn ta một nửa, cậu muốn lấy bao nhiêu cũng được.

Lời này trực tiếp làm cho Tiêu Liêu giơ ngón cái trong lòng, cách này lợi hại, thật sự lợi hại.

Nhưng Tiêu Liêu không phải là một kẻ ngốc, cậu quay trở lại giã gạo, ngày hôm sau cậu hấp cơm làm cơm nắm cho nhóm tiểu thú nhân, vừa đưa ra đã trở thành tình yêu của nhóm tiểu thú nhân, bởi vì gạo có vị thơm, mềm dẻo, so với món gạo xanh mà nó thì đây chắc chắn là một sự kích thích và hấp dẫn.

Cho nên khi Tiêu Liêu khéo léo yêu cầu cha mẹ chúng giúp mình gặt lúa thu hoạch làm lương thực dự trữ cho chúng, nhóm tiểu thú nhân không chút do dự bán cha mẹ mình đi, vì vậy một nhóm người lớn đi theo chim sẻ ngơ ngách đến cánh đồng lúa cạn rộng lớn nơi gia đình họ chăm sóc, bắt côn trùng, ăn hạt cỏ, bắt đầu thu hoạch lúa.

Đương nhiên Tiêu Liêu không để những phụ huynh này làm việc vô ích, đun nước nấu cơm, làm thức ăn tiện lợi đặt ở nhà trẻ——đồ ăn nhanh phiên bản thế giới khác, một lượng lớn các món thịt được trộn với nhau kết hợp với một nắm cơm lớn màu ngọc lục bảo, để mỗi người nếm thử chút hương vị của cơm nắm nhỏ, không có cách nào, cơm cậu làm chỉ có thể để mọi người ăn một chút, đã rất không tệ rồi, thật sự không còn dư một chút nào.

Một bữa ăn không chỉ mua được trái tim của bậc cha mẹ này, mà còn khơi dậy sự tò mò của họ về gạo, có cối đá để giã gạo, đối với những thú nhân không màng sức lực giã gạo này mà nói, tốn chút sức lực vì miếng ăn cũng không thành vấn đề.

Lại thêm tâm lý của bọn nhỏ——không thể cắt ngắn thức ăn của bọn nhỏ được, cho nên tất cả bọn họ đều nhất trí không nói với Tiêu Liêu để xin gạo mà họ đã làm việc chăm chỉ mới có được, ngược lại đánh lên chủ ý của chim sẻ, khụ khụ, về phần thú nhân chim sẻ bị cậu vô tình lừa thì xử lý như thế nào, Tiêu Liêu nói mình chỉ là một giáo viên mầm non bình thường, không quan tâm chuyện bên ngoài, chỉ một lòng dạy tiểu thú nhân đọc sách.

Tuy nhiên sau đó Cụ nói với cậu rằng nhiều thú nhân trong bộ lạc mốn trồng lúa—— bởi vì cả nhà họ cùng phân loài đều tỏ ra yêu thích cây lúa, theo kinh nghiệm của chim sẻ, bây giờ vừa lúc để trồng một vụ mùa khác trước khi màu đông đến.

Hơn nữa vì tương lai thuận tiện cho việc giã gạo, từng đợt người tới cửa làm cối đá, kết qua mỗi ngày cậu đều phải ra ngoài tìm đá, thậm chí ra khỏi cửa cũng không được.

Nói đến đây, Tiêu Liêu phát hiện Cụ dường như cười trên nỗi đau của người khác, cậu hẳn là không nhìn nhầm đi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.