Chương trước
Chương sau
Mà Kiều Kiều thì ngược lại tiếp nhận tất cả nội dung giáo dục của Tiêu Liêu, cậu ấy biết Tiêu Liêu nói điều này với cậu ấy là vì lo lắng cho cậu ấy, hơn nữa những lời đó đối với cậu ấy tràn đầy sự quan tâm, cậu cũng không phải đồ ngốc không cảm nhận được.

“Ừ ừ! Em sẽ chú ý, hơn nữa em còn có anh mà, anh Tiêu Liêu đối với em tốt như vậy, em nhất định sẽ nghe lời anh.” Kiều Kiều làm nũng ôm cánh tay Tiêu Liêu lắc lắc vài cái.

“Ai, thật sự không có cách gì với em mà.” Tiêu Liêu thở dài, vỗ trán Kiều Kiều một cái, nói: “Em có vị kia nhà em là đủ rồi, đâu có liên quan đến anh, anh có nhiều nhất chính là bác sĩ sức khỏe dinh dưỡng miễn phí không giới hạn của em thôi, ừm, cũng có thể giúp em để ý tới cảm xúc của mình, dưỡng thai hợp lý một chút, còn nhiều thêm thì anh không quản được.”

“Quên đi, nói nhiều như vậy, em cũng không hiểu, tóm lại em về sau muốn ăn cái gì nhất định phải nói cho anh biết, anh cho em ăn thì em mới được ăn, anh bảo em ăn nhiều thì phải ăn nhiều, về sau được làm cái gì không được làm cái gì, em cũng phải nghe lời anh, hiểu không? Nếu không thoải mái ở chỗ nào, phải lập tức nhờ Sơn tìm chú Liễu cùng anh, có nghe không?”

“Dạ! Nghe rồi ạ, anh trai dài dòng…”Kiều Kiều khẽ trợn mắt nhìn cậu: “Anh nhìn anh xem, anh còn kích động hơn người chân chính mang thai là em đó, chờ đứa nhỏ sinh ra, nhận anh làm cha nuôi thế nào? Xem như báo đáp vì anh đã lo lắng cho nó khi mới còn bé tí như thế.”

“Thật sao?” Tiêu Liêu vốn có chút không tin vì thái độ của Kiều Kiều không nghiêm túc lắm, kết quả một câu này làm cho cậu nháy mắt nản chí.

“Thật sự, nhận anh làm cha nuôi, sau này sẽ có thêm một người yêu thương nó, chuyện tốt như vậy, vì sao không là thật được, em chiếm được lợi nhiều như vậy.”

“Khụ khụ, nếu đã như vậy thì anh đồng ý.” Tiêu Liêu giả vờ nghiêm túc ho hai tiếng, sau đó lắp bắp nói: “Em, em trước đứng yên tại chỗ, đứng, đứng, đứng cho vững, để anh, để anh sờ chút.”

“A?” Kiều Kiều ngẩng đầu, vẫn có chút mơ hồ, nhưng một lúc sau lập tức hiểu được ý của Tiêu Liêu: “À, em đừng vững rồi, anh sờ đi.”

Sau đó Tiêu Liêu hưng phấn vươn đôi tay run rẩy, cẩn thận sờ cái bụng vẫn còn phẳng lì kia, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi, đây là bụng của người đàn ông, bên trong vừa mới sinh ra một sinh mệnh mới, quả thật là thần kỳ, thật không thể tin được.

Tiêu Liêu sờ soạng một lúc lâu mới dừng lại, cảm khái nói: “Không bao lâu nữa chỗ này của em sẽ dần lớn lên, ba thán gnuwax bụng sẽ bắt đầu lộ ra, bốn tháng nữa sẽ lộ hẳn ra ngoài, từ một quả bóng nhỏ đến một quả dưa hấu lớn, quá trình này sẽ rất vất vả, nhưng cũng rất vĩ đại.”

“Ha ha ha ha, nhìn anh thế này, ai không biết, còn tưởng anh là cha ruột của đứa bé đó.”

Tiêu Liêu nghe vậy trợn mắt xem thường: “Đừng nói với anh là em thật sự quên mất cha với chú của đứa bé, vẫn còn đang ở bên ngoài chờ hai chúng ta đấy, được rồi nên đi ra ngoài thôi.”

“Ừ, được.”

Kiều Kiều sửa sang lại quần áo rồi đi ra ngoài cùng Tiêu Liêu.

Tiêu Liêu vừa ra khỏi cửa thì nhìn Cụ gật đầu, trong ánh mắt truyền tin tức, xác định Kiều Kiều thật sự mang thai.

Lúc biết tin, đồng tử của Cụ hơi co lại, hai tay nắm chặt lại, khắp người toát ra một chút hưng phấn không thể kìm nén.

Mà Kiều Kiều vừa mới đi ra đã bị Sơn kéo đến bên cạnh, hỏi: “Vừa rồi hai người ở trong phòng thần thần bí bí cái gì thế, đứa nhỏ còn chưa tỉnh phải không?”

Kiều Kiều không nói gì, chỉ ra hiệu cho Sơn cúi đầu xuống sau đó khẽ nhón chân thì thầm vào tai hắn nói một câu: “Em mang thai rồi.”

Sau đó, Sơn hóa đá với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vẻ mặt sửng sốt trợn mắt há hốc mồm, hết sức buồn cười.

Nhưng hắn rất nhanh phản ứng lại, mặt đỏ bừng vì phấn khích, hai tay kéo dưới nách muốn nhấc Kiều Kiều lên.

Thấy vậy, Tiêu Liêu lập tức thay đổi sắc mặt, lập tức chạy tới, dùng móng vuốt tát Sơn tức giận mắng: “Ngươi cái kẻ lỗ mãng này! Vợ ngươi vừa mới phát hiện mang thai đã định nhấc người lên, là muốn làm gì hả!”- Đọc miễn phí tại TᎽT

Cụ cũng vội vàng chạy tới kéo Sơn đi, nói với Sơn đang kích động: “Ngươi kích động thì kích động, nhưng không thể làm như vậy, rất nguy hiểm.”

Kiều Kiều cũng bị hoảng sợ, nếu là bình thường thì không sao, nhưng bây giờ cậu ấy vừa mới mang thai, thai nhi còn chưa ổn, Sơn Lang làm như vậy quả thật có chút nguy hiểm: “Nguy hiểm đó, Sơn Lang, em biết anh vui, nhưng anh không thể vui đến mức hồ đồ như người điên được, làm chuyện không nên làm, hù dọa em.”

“A, cái này không phải, ta quá kích động, không khống chế được, ta, ta, ta này, không được, ta vẫn không kiềm chế đến sự kích động, ta, ta, ta trước chậm một chút, để ta chậm một chút đã.”

Sơn phấn khích đỏ bừng mặt, sau đó kích động xoay người tại chỗ, xoay nhiều vòng, trong lòng cũng không giải tỏa được niềm vui sướng, muốn hét lên nhưng lại sợ đánh thức đứa nhỏ, cuối cùng biến thành hình thức lăn lộn trên mặt đất, gầm gừ phủi lông khắp mặt đất.

Cụ nhìn vừa buồn cười vừa khinh bỉ, nói với hắn: “Đừng có mà mất mặt thế, không phải mới có thai sao, ngươi có cần kích động như thế không?”

Vừa nghe thế con gấu trúc khổng lồ vẫn đang lăn lộn trên đất lập tức đứng dậy, đứng bằng hai chân sau, một chân véo vào eo, chân còn lại chỉ vào Cụ, lớn tiếng nói: “Không người của ngươi mang thai, ngươi đương nhiên không hiểu cảm giác này rồi! Đừng ở đấy mà chỉ biết nói mà không nghĩ đến người khác (站着说话不腰疼),đó không phải cháu ngươi sao? Cháu trai cả của ngươi đó! Anh cả còn chưa có con đâu, ta sẽ được làm cha trước!”

Gấu trúc khổng lồ thu lại móng vuốt, khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo ngẩng đầu, giọng đắc ý nói: “Đây là cháu trai đầu tiên của cha ta với ba!”

“Được được được! Ngươi lợi hại, ngươi nói đều đúng, ta câm miệng, không nói nữa, ta không nói lại ngươi.”

Thái độ có lệ của Cụ rõ ràng cũng làm Sơn cảm thấy rất tức giận: “Này! Ngươi ăn nói kỳ quái kiểu gì vậy, có thể thành tâm chút được không hả? Đây chính là cháu đầu tiên của đó! Cháu trai đó! Có thấy không hả, hiện tại đang ở trong bụng của bảo bối nhà ta đó! Ai——”

Nói xong Sơn lại đắc ý, ngẩng cao đầu kiêu ngạo trưng vẻ mặt “ghê tởm đáng ghét” ra, nhưng hắn đắc ý được một nửa, đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp.

“Ấy, ta làm sao luôn cảm thấy có chỗ không đúng nhỉ? Rốt cuộc là ở chỗ nào?”

Sơn một bên tự hỏi, ánh mắt một bên nhìn vu vơ, khi nhìn thấy Tiêu Liêu đứng cùng một chỗ với Kiều Kiều, thì luôn nhịn không được muốn quay lại nhìn, nhưng nhìn thì nhìn, rồi lại nhìn, cũng không phát hiện có chỗ nào không ổn, nhưng hắn luôn cảm thấy rằng vấn đề nên ở trên người bạn nhỏ đang bầu bạn với vợ hắn.

Nhưng hắn dùng khuôn mặt nghiêm túc nhìn hồi lâu cũng không phát hiện ra cái gì, cho đến vô tình chuyển ánh mắt nhìn về phía Tiêu Liêu.

Nhìn Tiêu Liêu, rồi lại nhìn bảo bối mang thai nhà mình; rồi lại nhìn Tiêu Liêu, lại nhìn bảo bối mang thai nhà mình. Lần này, đột nhiên Sơn bừng tỉnh, lập tức đưa mắt nhìn Cụ, thấy vẻ mặt hắn vẫn như thường, Sơn lại cảm thấy càng luống cuống hơn.

Ông trời ơi! Hắn đã quên rằng phân loài không thể thụ thai và sinh con! Vì sao hai người này biết nhưng không có biểu hiện dị thường nào vậy! Đây là có chuyện gì xảy ra vậy!?

“Cụ, Đại Phong Tử, ngươi có biết câu trả lời chính xác cho câu hỏi phân loài có thể thụ thai và sinh con này hay không?” Sơn cẩn thận hỏi Cụ.

“Biết! Phân loài không thể sinh con, làm sao vậy?” Cụ cố ý nhướng mày——Tiêu Liêu cũng không biết vì sao cảm thấy trên mặt con báo sẽ làm ra biểu cảm nhướng mày, nhưng chính là cảm giác hắn nhướng mày, còn là loại đặc biệt cố ý.

“Vị này của ta, ta này, này, Kiều Kiều em ấy…” Sơn chỉ vào Kiều Kiều, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói thế nào.

“Không phải là Kiều Kiều mang thai sao, có chuyện gì sao? Đó là cháu trai đầu tiên của ta, đang ở trong bụng anh rể ta, có gì sao? Ngươi có ý kiến gì không?”

Sơn luôn cảm thấy mấy lời Cụ nói có chút quen thai, nhưng hắn theo bản năng phản ứng lại trước câu hỏi cuối cùng của Cụ.

“Không có không có không có! Sao có thể được! Ai, không đúng, ta muốn nói cái gì nhỉ?”

Dù sao hiện giờ Sơn hoàn toàn bị choáng váng rồi, đứng yên tại chỗ biến lại thành hình người đi tới đi lui lẩm bẩm một hồi, rồi lại biến thành hình thú lăn lộn trên mặt đất, chỉ nhìn vào hình dạng con người với hình dạng động vật dường như không có gì sai, nhưng kết hợp với mấy động tác vẫn là có chút kỳ lạ.

Mặc dù Kiều Kiều rất vui khi nhìn thấy vị nhà mình bị đùa giỡn, nhưng cậu ấy chỉ vui một lúc thôi, sau đó bắt đầu cảm thấy đau lòng.

Cậu ấy kéo Tiêu Liêu đang cười trộm bên cạnh mình, ánh mắt đau lòng nhìn Sơn có chút không bình thường, nói: “Anh Tiểu Tiêu, Sơn Lang thành thật như vậy, các anh đừng bắt nạt anh ấy nữa, được không?”

Thành thật? Mẹ nó, nếu hắn là người thành thật thì sao trong bụng em có thể thêm một quả bóng nhanh như vậy được? Đây là “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi*” trong truyền thuyết.

*情人眼里出西施- “Tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi”, ngụ ý: trong mắt kẻ si tình, người tình luôn đẹp nhất. Câu nói trên không chỉ đề cập đến ngoại hình mà còn là tính cách, lối sống

Chậc chậc chậc, Tiêu Liêu lắc đầu, cố ý chơi xấu hỏi: “Làm sao, em đau lòng?”

“Các anh đều ức hiếp anh ấy như thế, lại không cho phép em đau lòng à?” Kiều Kiều mím môi phản bác.

Tiêu Liêu nghe thấy, còn không hiểu tâm tư của người ta sao, vội vàng đặt tay lên vai Kiều Kiều, xin tha nói: “Ấy ấy ấy! Được được được, lỗi của anh, lỗi anh, anh để Cụ đi giải thích cặn kẽ cho hắn, em hiện tại cũng không được tức giận, phải vui vẻ, tức giận không tốt cho cả hai.”

“Trời ơi, xem cái đầu óc của ta này!” Tiêu Liêu đột nhiên vỗ trán; “Bây giờ là mấy giờ rồi, em còn chưa ăn sáng, hai chúng ta lăn qua lăn lại, lẫn lộ đầu đuôi hết rồi!”

Tiêu Liêu vừa đột nhiên nhớ tới việc này, lập tức làm cậu không còn tâm trạng xem kịch thú vị nữa, vội vàng giục Kiều Kiều mau đi ăn và đảm bảo sẽ không cùng Cụ liên hợp trêu chọc Sơn nữa.

Nhưng Kiều Kiều rõ ràng không tin tưởng, ánh mắt uy hiếp bắt Tiêu Liêu giơ ngón tay thề, cậu khóc không ra nước mắt: đây là tự vác đá ghè chân mình* mà.

搬石头砸自己的脚-gậy ông đập lưng ông; vác đá ghè chân mình; rơi vào cái bẫy của chính mình.

Cuối cùng Tiêu Liêu phải mang kiến thức y học ít ỏi của mình ra thảo luận ‘thân thiện’ với Kiều Kiều, về việc bỏ bữa sáng sẽ nguy hiểm thế nào đối với người mới mang thai, hơn nữa xương cốt còn chưa chắc khỏe ảnh hưởng rất lớn đến mang thai, hiệu quả thật rõ rệt, chưa tới ba câu, Kiều Kiều đã tự nói bản thân đi ăn trước.

Lý do là gì? Bởi vì đây là lần đầu tiên cậu ấy mang thai, đã bao lâu không đi ăn cơm dưỡng thai, lại còn đi đau lòng Sơn Lang vì thiện ý nhỏ mà bị trêu chọc? Kiều Kiều Kiều bày tỏ bản thân vẫn là có trọng lượng hơn.

Kết quả là, Tiêu Liêu đã ăn rồi đi với Kiều Kiều, mà Cụ “khiến người ta chán ghé’ lại dừng lại trước mặt Sơn.

Chỉ là lần này không phải trêu chọc Sơn, mà là nghiêm túc giúp Sơn nói thẳng suy nguy của mình, sau đó nghiêm túc giải thích tại sao hắn lại có thể giữ bình tĩnh và không ngạc nhiên sau khi biết chuyện này.

Vì Kiều Kiều với Tiêu Liêu có lai lịch giống nhau nên cả hai đều đã biết thông tin cơ bản của nhau. Hôm qua, Tiêu Liêu đột nhiên phát hiện ra sự khác thường của Kiều Kiều nên kể hết cho hắn, cho nên đêm qua hắn thật ra cũng chưa xác nhận thông tin tốt này, còn kích động thiếu chút nữa không ngủ được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.