“Chú thật sự muốn biết sao?” Tiêu Liêu sắc mặt nghiêm túc hỏi Cụ.
“Ừ, muốn.” Cụ gật đầu.
“Vậy chú phải đồng ý với cháu, rằng nếu có chuyện xấu xảy ra, cháu muốn chú cố gắng hết sức để giúp Kiều Kiều, tận lực đứng về phía Kiều Kiều.” Tiêu Liêu ôm đầu báo to lớn trong tay, nhìn đôi mắt sáng ngời kia, tràn đầy vẻ nghiêm túc mơ hồ.
“Được! Ta đảm bảo với cháu, ngày hôm nay cháu rất khác thường, là bởi vì chuyện của Kiều Kiều sao?” Cụ cũng nghiêm túc đồng ý, còn hỏi ngược lại.
“Ừ.” Tiêu Liêu gật đầu: “Bởi vì cháu phát hiện Kiều Kiều rất có khả năng mang thai rồi.”
“A, ra là vậy, Kiều Kiều có thể đã mang thai rồi.” Cụ lặp lại câu vừa rồi, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi, quay người đem Tiêu Liêu kẹp giữa hai chân trước, có chút thất lễ nói: “Cậu ta không phải là phân loài (亚种) sao? Sao lại có thể mang thai được?!”
“Đây là điều cháu muốn nói với chú.” Tiêu Liêu thấy Cụ ngạc nhiên, thở dài, tiếp tục nói: “Bời vì Kiều Kiều không phải là một phân loài bình thường, nói chính xác là cậu ấy căn bản không phải là người thế giới này, cậu ấy giống cháu đến từ nơi khác, nhưng chúng cháu không cùng ở một thế giới, ở chỗ họ, cậu ấy là một nhóm người rất đặc biệt, điều đặc biệt là cậu ấy cũng giống như giống cái ở chỗ các chú, có thể sinh con.”
Nghe đến đây, biểu cảm trên khuôn mặt của Cụ đã không thể khống chế được, một con mèo lớn mất khả năng quản lý biểu cảm, thật sự khá thú vị, đôi mắt mở to, khuôn mặt ngây ngốc, giật râu cũng không có phản ứng gì, chỉ là hiện tại Tiêu Liêu không có tâm trí chơi đùa.
Cậu đưa tay xoa xoa biểu cảm mất khống chế của con báo, chậm rãi chọn ra một số chuyện của Kiều Kiều nói với Cụ, đương nhiên, để đạt được hiệu quả sau này Cụ đứng về phía Kiều Kiều, Tiêu Liêu cũng lựa chọn mấy việc đáng thương của Kiều Kiều.
Thậm chí còn nghĩ ra một hoàn cảnh đáng thương cho Cụ, trong đó Kiều Kiều bị tất cả mọi người hiểu lầm, hơn nữa còn bị xa lánh, cuối cùng một người mảnh mai, sống một mình trong hoàn cảnh khó khăn, ý khơi dậy lòng tốt của Cụ, khiến hắn sinh lòng trắc ẩn.
Haizz, nói mà đến cậu cũng đau lòng.
Kết quả cuối cùng đương nhiên rất ngọt ngào, thái độ của Cụ Tiêu Liêu đã sớm đoán ra, tuyệt đốt là người tốt tính và có lòng tốt, nếu không hắn cũng không đưa cậu về nhà lâu như vậy, cũng không nói cậu phải trả giá cái gì đúng không?
Sau khi Tiêu Liêu nhận được bảo đảm, trong lòng thấy thoải mái thì lôi kéo Cụ đi ngủ.
Cụ cũng nghe theo, hai người nằm xuống ngủ tiếp, nhưng…Thật sự ngủ được sao?
Tiêu Lâm mở to hai mắt, cậu căn bản không có buồn ngủ, cũng không biết Cụ đã ngủ hay chưa, vì vậy nhẹ nhàng trở mình một cái, muốn nhìn xem Cụ đã ngủ hay chưa, kết quả vừa mới ngẩng đầu lên nhìn thì giật mình một cái.
Bởi vì Cụ không chỉ không ngủ mà còn dùng đôi mắt mèo to tròn sáng bóng nhìn chằm chằm cậu, phải biết rằng đêm nay trăng rất sáng, đôi mắt mèo lớn với tầm nhìn ban đêm tuyệt vời, sẽ phát sáng dưới sự phản chiếu của ánh trăng.
Đột nhiên phát hiện một con mèo lớn hai mắt phát sáng, trợn tròn mắt nhìn cậu, cho dù biết hắn là Cụ, sẽ không làm hại cậu, nhưng nỗi sợ hãi khắc sâu vào trong máu cũng không dễ dàng biến mất như vậy. - Đọc miễn phí tại TᎽT
Sợ hãi qua đi, Tiêu Liêu chỉ còn lại chút xấu hổ, cậu gượng cười nói với Cụ: “Sao chú còn chưa ngủ vậy.”
“Khò khè.” Cụ phát ra tiếng rất nhỏ từ trong cổ họng.
Tiêu Liêu cũng biết, Cụ hiện tại ngủ không được khẳng định là bởi vì mấy chuyện cậu nói cho hắn, bởi vì bản thân cậu cũng không ngủ được, thân là một thanh niên hòa nhập nhanh với thế kỷ mới, cậu còn có chút không thoải mái với việc đó, nói gì đến Cụ, một thú nhân tư tưởng không đi trước cậu bao nhiêu.
Để bày tỏ lời xin lỗi của mình, Tiêu Liêu không ngại nóng vùi mình trong vòng tay của báo lớn, đặt tay lên lưng của Cụ nhẹ nhàng vuốt lông hắn, nhẹ giọng dịu dàng dỗ dành: “A Kiều vuốt lông* cho Đại Phong, Đại Phong ngoan ngoãn ngủ được không.”
*顺毛-Từ ngữ mạng: Như kiểu khi bạn bè tức giận thì an ủi; giống như khi mèo con tức giận thì vuốt lông cho nó.
Cụ hơi cuộn người lại để cho Tiêu Lâm di chuyển dễ dàng hơn, hai chân trước to lớn của hắn gác lên eo của Tiêu Liêu, từ trong cổ họng phát ra tiếng gừ gừ thoải mái như tiếng mèo kêu.
Dần dần, một người một báo đều chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là buổi sáng hai người đều dậy rất sớm, bọn họ vừa ăn xong thì Lan Loan cũng chỉ mới rời giường, hai bên chào nhau rồi Cụ với Tiêu Liêu vội vã ra ngoài.
Nhìn bộ dạng cấp bách của họ, Lan Loan sững sờ, sau đó quay người lại tức giận đá cha Để một cái, nói: “Đã bảo là không được làm lâu như vậy, hôm sau sẽ dậy trễ, thì không nghe, lần này anh vừa lòng chưa hả? Đã muộn rồi đó!”
Cha Để đầu tiên bị cú đá làm cho sửng sốt, sau đó nghe rõ lời của Lan Loan bất đắc dĩ cười, ôm người vào trong lòng, kiềm chế động tác của hắn, chỉ vào chiếc đồng hồ nước trong góc, nhướng mày nói: “Tự em xem đi, chưa có muộn.”
“Ách, cái này.” Lan Loan chớp mắt, không biết nên nói cái gì, loại trạng thái này giằng co một lúc, hắn lại càng cây ngay không sợ chết đứng (理直气壮) vặn vẹo cánh tay của cha Để, kiêu ngạo ngẩng đầu nói: “Không dậy muộn thì làm sao, tối qua lúc em bảo anh dừng lại anh có dừng lại không? Em không dậy muộn là do em lợi hại! Biến ra một bên! Thấy anh là phiền lòng.”
Lan Loan đẩy Để ra rồi vào bếp kiếm gì ăn, lúc ăn cơm hai người cách nhau rất xa nhưng sau đó cha Chỉ lặng lẽ di chuyển kéo khoảng cách giữa hai người gần như trở thành con số âm.
Còn Tiêu Liêu cùng Cụ thì vội vàng chạy đến nhà Kiều Kiều, đúng lúc bọn họ chuẩn bị ăn cơm.
Sơn vừa mới mở cửa thì Tiêu Liêu đã vọt ngay vào, đi thẳng đến chỗ Kiều Kiều.
“Này! Đây là làm sao vậy? Làm gì mà vội vàng thế?” Sơn kinh ngạc trước sự vội vàng của Tiêu Liêu, nhanh tay nhanh mắt(眼疾手快) túm lại Cụ vừa vào mới cửa, hỏi.
“Đợi lát nữa ngươi sẽ biết, nói không chừng lúc đó ngươi còn sốt ruột hơn chúng ta.”
Một câu của Cụ làm cho Sơn vô cùng phân vân (云里雾里),nói cái gì vậy, tại sao ta nghe không hiểu là ý gì cả?
*云里雾里- 1) (nghĩa bóng) bí ẩn
2)giữa những đám mây và sương mù
3) phân vân
Kiêu Kiêu ban đầu rất vui khi Tiêu Liêu đến, nhưng khuôn mặt nghiêm túc của Tiêu Liêu khiến cậu ấy có chút không biết làm sao.
“Anh Tiểu Tiêu, anh làm sao vậy?”
“Các người tối hôm qua có làm cái gì không?”
Tiêu Liêu vừa mới thốt ra câu này, thì Kiều Kiều nháy mắt đỏ mặt lên, ngay cả khuôn mặt của Sơn cũng có chút không chịu được, hắn hét lên: “Đây là chuyện gì vậy, các ngươi sáng sớm đến…Ưm?”
Cụ che miệng hắn lại, Sơn nhìn chằm Cụ với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.(不可思议-bất khả tư nghị)
“Không cần ngượng ngùng, em trước trả lời anh, chuyện này rất quan trọng.”
Kiều Kiều nhìn Tiêu Liêu nghiêm túc, cũng cảm giác được có gì đó không đúng, cậu ấy nhỏ giọng nói với Tiêu Liêu: “Không có, hôm qua anh ấy cả người có mùi cá, em, em không cho anh ấy chạm vào em.”
“À.” Tiêu Liêu đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại bắt đầu nhìn, nghe, hỏi, tứ chẩn*, sau khi hoàn thành, cậu không phát hiện bất kỳ vấn đề gì ngoại trừ mạch trơn.
*四诊-tứ chẩn- bốn phương pháp chẩn đoán, cụ thể là 望诊 (quan sát),闻诊 (nghe tim thai và khứu giác),问诊 (thẩm vấn),切诊 (cảm giác mạch và cách sờ nắn)
“Các ngươi vẫn duy trì tần suất bình thường chứ.”
Lại là loại vấn đề này, Kiều Kiều thiếu chút nữa xấu hổ đến nổi giận: “Anh, anh sao lại như vậy, mới sáng sớm, thật đúng là, vẫn duy trì, chỉ là từ khi có Tinh Nhi thì không còn như trước nữa.”
“Ấy, em đừng tức giận, anh chỉ là có chút suy đoán nên muốn tìm em xác nhận một chút.” Tiêu Liêu vỗ vai trấn an Kiều Kiều, sau đó đem đầu kề sát bên tai cậu ấy, nhẹ giọng nói: “Anh phát hiện hình như em có thai.”
Hai từ “mang thai” lập tức đánh trúng từ nhạy cảm của Kiều Kiều, cậu ấy không tin sờ vào bụng mình, kinh ngạc hỏi Tiêu Liêu: “Làm sao anh biết?”
“Em quên anh biết chút về y sao?”
Sau đó Tiêu Liêu nói cho cậu ấy biết căn cứ chẩn đoán của mình, Kiều Kiều càng nghe càng cảm thấy có lý, nhưng trong lòng cậu ấy vẫn có chút không tin tưởng, vì để xác minh lời của Tiêu Liêu có chính xác hay không, Kiều Kiều dứt khoát kéo Tiêu Liêu vào trong phòng.
Lần này đến lượt Tiêu Liêu bối rối, mà phản ứng của Sơn còn lớn hơn, nếu không phải Cụ kéo hắn, thì hắn đã xông tới rồi: “Mới sáng sớm mà hai người đã phát điên gì vậy! Tiểu tử còn chưa có tỉnh đâu, ngươi có thể để cho bảo bối nhà ta ăn bữa sáng tử tế được không? Mỗi ngày em ấy ôm đứa nhỏ ăn cũng không ăn được tử tế đó.”
“Đừng vội, lát nữa ngươi sẽ biết, trước đợi một chút, A Kiều sẽ không có không chừng mực, nếu tỉnh thì chúng ta giúp ngươi trông đứa nhỏ, ta cùng cậu ấy ăn sáng rồi.”
Lời của Cụ quả thật khiến Sơn cười phá lên, hắn không khỏi gật đầu: “Được, nếu không phải không đánh lại ngươi, thì ta đã sớm ném ngươi ra ngoài từ lâu rồi, Tinh Nhi nếu tỉnh lại mà các ngươi không trông được, vẫn phải để Kiều Kiều nhà ta không được ăn cơm tử tế, thì lúc đó ngươi đứng đấy cho ta trút giận!”
“Được, tùy ngươi.”
Sự quyết đoán của Cụ lại khiến Sơn nghẹn lại, lần này hắn không nói gì, chọn cách im lặng!
Mà bên này Kiều Kiều vào trong phòng đã bắt đầu cởi quần áo, vén áo lên, kéo quần xuống để lộ vòng eo thon thả rồi nói với Tiêu Liêu: “Anh xem giúp em, trên eo em có phải có một vết đỏ giống như nụ hoa không?”
Tiêu Liêu nhìn kỹ một chút, lại đưa tay sờ sờ: “Ấy! Thật đúng là có! Không giống do ngủ làm ra, làm sao em biết?”
Kiều Kiều nghe vậy rất vui mừng, nói với Tiêu Liêu: “Để em xem.”
Sau đó Tiêu Liêu giúp cậu ấy kéo quần áo của mình, để cậu ấy tiện xem.
Kiều Kiều vừa nhìn thấy ấn ký màu đỏ, hốc mắt nhất thời đỏ lên, cậu ấy cắn môi, bỏ quần áo xuống, hai tay ôm bụng, kích động nói với Tiêu Liêu: “Thật, là thật! Em thật sự mang thai rồi anh Tiểu Tiêu! Cảm ơn anh!”
Nói xong, còn bổ nhào lên người Tiêu Liêu, vui vẻ ôm anh nhảy cẫng lên.
Điều này làm Tiêu Liêu sợ hãi, mà anh cũng hiểu ra, hành động của Kiều Kiều là vì cái gì, nhưng cái thai còn chưa tới ba tháng, không thể nhảy mạnh vào người, rồi nhảy lên như thế! Không được! Quá nguy hiểm rồi, trái tim nhỏ của cậu không chịu nổi, đây là một vị thai phụ còn sống đấy! Không phải là loại nhân vật phẳng lỳ giàu trí tưởng tượng được mô tả trong tiểu thuyết sinh con mà cậu đọc trước đây đâu! Đây là sống, sống đó!
Kỳ thật Tiêu Liêu so với cậu ấy còn kích động hơn, nhưng hiện tại cậu căn bản không dám động, người nhảy lên người cậu lỡ như trượt chân ngã xuống thì làm sao bây giờ? Rất dọa người đó.
Kiều Kiều cũng cảm nhận được sự cứng ngắc của Tiêu Liêu, cậu ấy kỳ quái lùi ra sau, mà Tiêu Liêu nháy mắt thả lỏng người, vừa rồi cậu căng thẳng đến mức không nói được lời nào, bây giờ có thể nói chuyện, phải giáo dục tốt mới được, cho người mới mang thai này điều vừa rồi không an toàn!
“Lần sau em không được nhảy lên người như thế, lỡ như anh không đứng vững ngã thì sao? Anh ngã thì cũng không sao, gãy chân cũng không sao, nhưng ngã lên người em thì sao? Vậy không phải là xảy ra vấn đề lớn hả? Em hiện tại là vô cùng, vô cùng, vô cùng quý giá đó, nếu ở chỗ anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho dù là một chút, một chút ngoài ý muốn, anh có hái cái đầu xuống cũng không gánh nổi đó.”
Tiêu Liêu chắp tay cầu xin Kiều Kiều tha thứ: “Ngài cẩn thận một chút đi, anh vừa vào nhà vị kia của em còn sợ anh đánh thức đứa nhỏ, hại em không yêu ổn ăn xong bữa sáng, này nếu như thấy em đang mang thai lại không cẩn thận như vậy, dám nhào lên người anh, anh lại còn không ngăn cản lại, đoán chừng hắn muốn giết anh luôn đấy.”
Lời của Tiêu Liêu làm Kiều Kiều bật cười, cậu ấy mím môi cười: “Làm gì khoa trương đến vậy.”
“Này! Đừng nói thế, thực tế luôn luôn khoa trương hơn tưởng tượng.”
Tiêu Liên không nói với Kiều Kiều là cậu luôn sợ nhìn thấy những người mang thai thực hiện một số hành động, chẳng hạn như đi xe đạp một mình, hay là loại xe hai bánh, hoặc ví dụ như người lên xuống cầu thang, hoặc người đi bên đường có xe cộ qua lại, cậu nhìn thấy là sẽ sợ hãi, cảm thấy nguy hiểm.
Vừa rồi khi Kiều Kiều nhào tới, hai chân cậu kỳ thật có chút run rẩy còn có chút nhũn ra, chỉ là vừa nghĩ tới Kiều Kiều còn ở trên người cậu, cậu liền chống lại đứng vững chờ Kiều Kiều đi xuống, chỉ sợ mình không đứng vững sẽ làm Kiều Kiều bị thương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]