Chương trước
Chương sau
Sau đó con ong vò vẽ lớn liền bay lên cánh tay Thái Thái, sau đó Thái Thái thét chói tai cũng khóc, sau đó Cụ nhanh chóng bóp chết ong vò vẽ lớn, sau đó…… Sau đó Tiêu Liêu tới.

Kế tiếp bọn nó liền thấy được một mặt bạo nộ của Tiêu Liêu.

Nói đến Tiêu Liêu đang nấu cơm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai sợ hãi của hài tử, lo lắng nên cậu để Kiều Kiều xem cơm trước, chính mình liền nhanh chạy ra nhìn xem.

Sau đó vừa vào cửa cậu liền thấy Thái Thái khóc thê thảm đang được Cụ ôm dỗ, không đợi hắn nói chuyện đã thấy cái tổ ong lớn xám xịt kia, nhất thời đen mặt.

“Ai lấy ra?” Tiêu Liêu trầm giọng nói.

Tất cả mọi người cúi đầu, im lặng không lên tiếng, Cụ cúi thấp đặc biệt sâu. Thật tốt, Tiêu Liêu vừa chậm rãi gật đầu, vừa đi về phía bọn nó.

“Có ong vò vẽ bay ra phải không?”

Mọi người nhất trí yên lặng gật đầu.

“Đã chích vào Thái Thái chưa?”

Mọi người nhất trí lắc đầu.

“Trước có anh đã nói qua không cho các em chơi cái này, sợ có nguy hiểm?”

Mọi người lại lần nữa im lặng gật đầu.

“Những lời anh nói các em đều cảm thấy không đúng, phải không?”

Mọi người tiếp tục trầm mặc, nhưng nhanh chóng lắc đầu.

“Vậy vì sao các em không nghe!” Tiêu Liêu đột nhiên cất cao giọng, làm mọi người sợ tới mức đều giật mình một cái, ngay cả Kiều Kiều đang tự nhìn cơm cũng bị hấp dẫn, thò đầu nhỏ hướng về phía đó nhìn.

Tiêu Liêu xoa eo, hít sâu một hơi bình ổn tâm trạng một chút, chỉ vào các bạn nhỏ, nói: “Các em còn nhỏ, lần này may mắn không có ai bị thương, anh cũng không truy cứu trách nhiệm các em.”

Nghe được lời này, các bạn nhỏ bao gồm tiểu lão hổ nước mắt còn chưa khô, trong lòng nặng nề thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng bọn nó còn chưa kịp thở xong, Tiêu Liêu liền mở miệng, làm bọn nó sợ tới mức ngừng thở, dựng lỗ tai lên nghe.

“Nhưng mà không có lần sau! Nếu anh nói đồ vật nào hoặc làm cái gì có nguy hiểm, các em đã biết rõ còn cố phạm phải, vậy các em một người đừng nghĩ đến việc tránh được trừng phạt của anh!” Bộ dáng Tiêu Liêu trầm mặt không cười cực kỳ đáng sợ, các bạn nhỏ đều lo sợ trong lòng, không dám thở một hơi.

Tiêu Liêu chỉ vào Cụ, nói: “Anh! Lại đây!”

Cụ vô cùng nghe lời buông Thái Thái ra, cúi đầu đứng trước mặt Tiêu Liêu.

“Biến thành hình thú.”

Cụ vừa nghe, run run lỗ tai, giây tiếp theo trước mặt Tiêu Liêu liền có một con báo lớn ủ rũ cụp đuôi ngồi xổm.

Tiêu Liêu liền nhéo lỗ tai tròn tròn của nó một phen, còn nắm lão Cao, làm các bạn nhỏ có lỗ tai đều sợ tới mức bưng kín lỗ tai trên đầu mình, tê —— nhìn đều thấy đau!

Sau đó Tiêu Liêu lớn tiếng nói với lỗ tai Cụ: “Bọn nó nhỏ, không hiểu chuyện thì thôi, một người lớn như anh vậy mà cũng không hiểu chuyện như vậy, cái gì nguy hiểm nên chơi cái gì, anh sao lại không có bản lãnh như vậy a, a? Để anh chăm hài tử là tránh bọn nó gặp nguy hiểm, không phải để anh đem bọn nó tới gần nguy hiểm, nếu hôm nay có hài tử thật sự bị ong vò vẽ kia chích, tôi phải làm sao giải thích với gia trưởng của người ta, anh làm cách nào giải thích cùng gia trưởng người ta, chúng ta làm sao giải thích với gia trưởng của người ta?!”

Cụ bị hắn rống đến lỗ tai đều né về sau, nhưng còn một con lỗ tai đang bị Tiêu Liêu nhéo trong tay, trốn không thoát.

“Bọn họ nhỏ, người phạm tội chủ yếu cũng không phải bọn nó, người có mặt hôm nay không truy cứu trách nhiệm bọn nó, nhưng anh, thân là một thú nhân thành niên, trừng phạt này liền không thoát được, lại đây cho tôi.” Tiêu Liêu nhỏ giọng nhanh chóng nói với Cụ một câu: “Phối hợp với tôi, giết gà dọa khỉ.”

Cụ nháy mắt liền hiểu ra, vô cùng phối hợp để Tiêu Liêu nắm lỗ tai hắn kéo đến ven tường, Tiêu Liêu nói cái gì hắn đều làm theo.

“Chống đầu vào tường.”

Con báo lớn thuận theo ngồi xổm dán mặt lên tường, kề đỉnh đầu lên tường.

Sau đó Tiêu Liêu nhặt tổ ong lớn bị rớt một bên lên, cầm trên tay lay động, trầm ngâm nghe một lúc, ánh mắt nhàn nhạt quét đám nhãi con kia.

Đặt tổ ong lên đầu Cụ xong, tổ ong già như vậy, bên trong phỏng chừng cũng chỉ còn thừa một con ong vò vẽ kia, tám phần vẫn là bị đám hài tử chọc điên bay ra, hiện tại hẳn là không thành vấn đề, sau đó nói: “Đứng vững cho tôi, không được nhúc nhích, không được làm nó rơi xuống, không phải anh thích chơi sao, lần này để anh đội đủ! Khi nào tôi để anh thả xuống mới được bỏ xuống, nếu tôi còn chưa cho anh ngươi thả xuống mà nó đã rớt, vậy cơm trưa hôm nay cùng ăn vặt buổi chiều cũng không có phần của anh, có nghe không?”

Cụ làm bộ đáng thương nức nở vài tiếng, sau đó thật cẩn thận gật đầu, đám hài tử kia nghe thấy lời này cũng theo bản năng gật đầu theo.

Tiêu Liêu đột nhiên quay đầu nhìn bọn nó một cái, nháy mắt dọa cả bọn run cả người, đầu nhỏ lập tức cúi thấp không dám nhìn cậu, trong lòng còn đang yên lặng đồng tình một chút cho Cụ. Bất quá đồng tình thì đồng tình, lúc này bọn nó cũng không dám xin tha cho Cụ, bởi vì Tiêu Liêu tức giận thật sự là vô cùng đáng sợ, vậy mà phạm lỗi thì không cho ăn cơm cùng đồ ăn vặt, thật đáng sợ, thật đáng sợ.

Đối với biểu hiện của đám nhãi con này, Tiêu Liêu tỏ ra vừa lòng, sau đó thong thả ung dung nói: “Các em tiếp tục chơi đi, nhớ giúp anh trông chừng hắn, tổ ong rớt liền nói cho anh biết, anh phạt hắn giữa trưa không được ăn cơm, nghe không.”

Đám nhóc con có mặt đều điên cuồng gật đầu như gà mổ thóc, sau đó Tiêu Liêu liền quay lại tiếp tục nấu cơm, vào một giây cuối cùng trước khi khép cửa lại môn, thoáng lơ đãng nhìn qua, liền thấy một đám nhóc con vây quanh Cụ, muốn giúp hắn gian lận lấy tổ ong xuống.

Tiêu Liêu cười cười, đóng kín cửa liền đi.

Chờ tới lúc ăn cơm, Tiêu Liêu hỏi một câu: “Cụ ca ca có làm rớt tổ ong xuống hay không?”

“Không có không có không có.”

Mấy đứa nhỏ lắc đầu như trống bỏi, cơm trong miệng đều sắp bị bọn nó lắc ra ngoài.

Cụ thì cúi đầu yên lặng ăn cơm, thoạt nhìn thật ngoan.

“À, vậy à.” Ngữ khí Tiêu Liêu tựa hồ có chút tiếc nuối, làm đám nhỏ nghe sợ hãi trong lòng, đều thành thật cúi đầu ăn cơm, lại làm Kiều Kiều đứng xem bên cạnh nhịn cười muốn chết, chẳng qua lúc ánh mắt Tiêu Liêu quét lên ngườ, cậu ta cũng rùng mình, áp cảm giác vui sướng khi có người gặp họa xuống, cũng ngoan ngoãn ăn cơm.

Buổi chiều Tiêu Liêu cho bọn nó ăn trái cây thập cẩm, dùng trái cây có hạn, làm thành tạo hình đáng yêu nhất có thể, tiện thể đem chút mật ong cuối cùng làm nước mật ong bạc hà.

Vì thế các bạn nhỏ đàng hoàng hơn nửa ngày, nhìn thấy Tiêu Liêu bưng làm trái cây thập cẩm đáng yêu đi về phía chúng, cũng ôn nhu cho bọn chúng ăn, lập tức liền trỗi dậy bản tính, không còn giả vờ ngoan ngoãn trước mặt Tiêu Liêu nữa, hơn nữa quan hệ với Cụ quan hệ cũng tiến bộ vượt bậc, làm Kiều Kiều thấy vô cùng hâm mộ.

Chờ đến chạng vạng lúc các gia trưởng tới đón hài tử, tất cả mọi người khôi phục hình thức ở chung như cũ, chỉ có quan hệ giữa Cụ cùng đám nhóc kia là có tiến bộ thật lớn.

Vào lúc Trọng Anh đến đón Thái Thái, Tiêu Liêu cố ý xin lỗi hắn, Trọng Anh còn chưa hiểu gì, Cụ cũng xin lỗi, cũng giải thích với hắn.

“Chú Trọng thực xin lỗi, đều là do ta không nghe lời A Kiều, lén trộm cái tổ ong kia cho bọn Thái Thái chơi, kết quả một con ong vò vẽ bay ra, thiếu chút nữa chích được nó, thật ngại quá.” Cụ cúi đầu, thái độ vô cùng thành khẩn.

“A? Phải không?” Trọng anh kinh ngạc nhìn Thái Thái.

“Dạ dạ! Con ong vò vẽ đó to như nàyyy! Bay lên trên cánh tay con.” Thái Thái dùng tay nhỏ đầy thịt chỉ chỉ chỗ bị ong vò vẽ dừng trên cánh tay, biểu tình nghiêm túc, “Nếu không nhờ Cụ ca ca đánh chết nó, ta nhất định đã bị nó chích vào! Cho nên, ba ba ——”

Thái Thái lôi kéo cánh tay Trọng Anh quơ quơ, Miên Miên cũng kéo dài thanh âm làm nũng, “Ngươi không nên trách Cụ ca ca được không, hắn thật tốt, vừa chơi còn kể chuyện cho chúng ta nghe, hắn đã bị Tiêu ca ca trừng phạt rồi, cứ như vậy, mặt dán tường, trên đầu đội cái tổ ong lớn kia kia, đội lâu lắm, cho nên, người đừng trách hắn được không, được khônggg ——”

Nhìn tiểu thú nhân nhà mình đặt đầu lên vai mình vô cùng đáng yêu khoa tay múa chân, Trọng Anh không nhịn được cười, dùng ngón tay chọc chọc trán hổ nhỏ, nói: “Đứa nhỏ này, a ba con nói muốn trách Cụ ca ca khi nào? Ta là người như vậy sao?”

“Hì hì hì hì.” Nó bị chọc đầu ngã ra sau một cái cũng không giận, ngược lại còn cười ngây ngốc.

Thấy vậy Tiêu Liêu cùng Cụ cũng cười theo.

“Việc này không trách ngươi, Đại Phong, nếu không phải đứa nhỏ này mặt dày mày dạn năn nỉ ngươi, Tiểu Tiêu nói ngươi cũng không đến mức không nghe, hơn nữa còn chưa bị chích mà, ta thấy a, nên để nó bị chích một chút, vậy thì nhớ dai hơn nhiều, xem nó về sau còn dám không nghe lời không.” Trọng Anh ra vẻ hung tợn chọt chọt mũi hổ, sau đó nghe tiếng người ta hừ hừ không vui.

“Được rồi, Tiểu Tiêu có thể nghĩ cho nhóm trẻ như vậy, ta đã vô cùng hài lòng, bản thân ta tự trông hài tử còn không thể làm chu đáo được mọi mặt đâu, đừng nói các ngươi chỉ có ba người còn phải nhìn hơn hai mươi hài tử, vấn đề này không lớn.” Trọng Anh quay đầu, liền thấy một người cao lớn đang vẫy tay với hắn, nháy mắt trên mặt đầy nụ cười.

“Không có việc gì ta đi trước đây, các ngươi cũng nhanh về đi.” Không đợi hai người Tiêu Liêu trả lời, Trọng Anh đã xoay người đi rồi.

“Này……” Tiêu Liêu cùng Cụ liếc nhau, sau đó nhún nhún vai, “Vậy chúng ta cũng về đi.”

“Ừ.”

Vì thế Cụ lại biến thành hình thú, lần này Tiêu Liêu học thông minh, không đợi Cụ mở miệng đã tự bò lên, còn vô cùng thuận tay vỗ vỗ ngực hắn, “Đi thôi.”

Trong bộ lạc chỉ thấy một con báo đốm vóc dáng to lớn trên lưng chở một người, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng chạy chậm về nhà.

Vào buổi tối, Tiêu Liêu vẫn luôn cảm thấy buổi tối mọi người đều sắp xếp ôrn thỏa mọi việc, thời điểm chuẩn bị nghỉ ngơi là lúc thích hợp để nói chuyện nhất, cũng là thời cơ tốt nhất nói những lời trong lòng.

Cho nên cậu vừa ngồi trên giường cào cằm vuốt lông cho Cụ đã biến thành hình thú, vừa ôn nhu lại hơi lo lắng nói: “Việc hôm nay, anh có giận tôi không?”

Cụ thoải mái lười biếng nâng mí mắt lên, trong cổ họng phát ra tiếng kêu khò khè khò khè, như là đang dò hỏi Tiêu Liêu có ý gì.

“Thật ra hôm nay tôi không nên làm anh mất mặt trước đám nhỏ, nhưng mà, lúc ấy tôi thật sự rất tức giận, anh cũng thật là, đều đã nó có thể nguy hiểm, anh còn nuông chìu bọn nó, nhìn xem, hôm nay thật sự xảy ra chuyện, đều nói là ‘ mẹ hiền chiều hư con ’, tôi lại thấy, anh đây là ‘ cha hiền chiều hư con’! Sau này cũng không được dễ nói chuyện như vậy.” Tiêu Liêu nhẹ nhàng chọt chọt lỗ tai tròn tròn của Cụ.

“May mắn đối tượng con ong vò vẽ kia chọn lại là Thái Thái, Thái Thái rộng rãi, khoẻ mạnh kháu khỉnh không ghi chuyện, càng may là con ong vò vẽ đó chưa chích được Thái Thái, bằng không a, hai ta thật sự xấu hổ không dám nhìn người ta, giải thích như thế nào cũng không biết, vậy thì xong đời, tôi chỉ mới khai trương được mấy ngày.” Tiêu Liêu không tự giác bĩu môi, nhẹ một chút nặng một chút, như có như không sờ lông trên cổ Cụ.

“Nhưng mà, hôm nay tôi bắt anh làm mẫu hình phạt cho bọn nó, một chiêu ‘ giết gà dọa khỉ ’ nói như thế nào cũng hữu dụng, hẳn là có thể để bọn nó an phận mấy ngày đi.” Tiêu Liêu lại vui vẻ.

“Cảm ơn anh hôm nay phối hợp như vậy, cảm ơn ——” Tiêu Liêu học theo ngữ điệu của các bạn nhỏ, một lát thẳng eo lát khom lưng, như cái lò xo lú ẩn lúc hiện nói với Cụ: “Anh xem, buổi tối tôi đều làm nhiều món tôi thích ăn như vậy, hiện tại lại đang chải lông cho anh, anh không giận tôi có được không?”

Sau đó Cụ cố ý xoay đầu qua một bên, làm bộ ngạo kiều dùng cái mũi phun hơi nóng ra, làm Tiêu Liêu nhìn đến há hốc mồm, thật đáng yêu! Bộ dáng kiêu ngạo nhỏ này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.