Chương trước
Chương sau
“Chủ động tham gia vào bọn chúng, rút ngắn khoảng cách?” Tiêu Liêu nói một phen làm Kiều Kiều lâm vào suy tư thật sâu, đồng thời cũng làm hai thú nhân bên người sa vào cân nhắc.

Lúc này Tiêu Liêu lại nói chuyện, “Nhưng mà thân là người lớn, mặc dù quan hệ cùng hài tử tốt như thế nào, các ngươi vẫn phải giữ vững uy nghiêm của người thân là gia trưởng, không thể thiếu lực quản lý của một vị gia trưởng đối với con trẻ, bằng không về sau hài tử thật sự sẽ vô pháp vô thiên, không quản được nữa. Duy trì khoảng cách, bảo trì lực uy hiếp cần thiết, đây mới là vị trí tốt nhất đối với gia trưởng.”

“Hình như ta đã hiểu một chút, chờ trở về ta nghĩ kĩ lại.” Kiều Kiều chuyển đề tài, “Tiểu Tiêu ca, ca, ngươi có thể cho ta biết, buổi chiều ngươi nói cái gì mà trẻ nhỏ ‘ tỳ vị thường không đủ, vận hóa vô lực ’ cho nên không thể ăn quá nhiều đồ khó tiêu hóa, là có ý gì a.”

Kiều Kiều thật sự cảm thấy Tiêu Liêu rất thần kỳ, biết nhiều thứ lợi hại như vậy, không giống như mình, ngoại trừ làm chút việc nhà cùng thêu hoa, sinh con cũng bình thường, ngay cả gương mặt này cùng tính tình nhu nhược có thể thu hút người —— người kia nhà cậu thích.

Nhìn Kiều Kiều tròn mắt ham học hỏi, Tiêu Liêu thở dài, tuy rằng có thể ngươi nghe không hiểu, nhưng mà giải thích một chút cũng không tốn quá nhiều công phu.

“Tỳ vị không đủ, vận hóa vô lực, là từ một bác sĩ trung y tên Vạn Toàn, à không, là thầy thuốc, thầy thuốc này tổng hợp kinh nghiệm từ các tiền bối qua nhiều thời kỳ cuối cùng đưa ra một lý luận, nói trẻ con giống nhau đều là ‘ ba không đủ, hai có thừa ’ trong ngũ tạng, phổi, tỳ, thận ba cái bẩn thường không đủ, mà tim gan hai cái bẩn này thường có thừa.”

Tiêu Liêu thẳng thắn nói với Kiều Kiều, “Ta sở dĩ nói câu nói kia, chính là bởi vì nội tạng trẻ nhỏ mềm mại, tính khí chưa đầy đủ, năng lực về mặt vận chuyển và chuyển hóa thức ăn còn chưa thành thục, ăn nhiều một chút, hoặc là ăn đồ ăn khó tiêu hóa, liền rất dễ dẫn tới trẻ nhỏ ăn uống ứ đọng không tiêu, tiêu hóa không tốt.”

“Thời gian ngắn hài tử có thể sẽ bị trướng bụng không thấy đói, hay một loạt triệu chứng của bệnh tiêu hóa như đi ngoài phân lỏng, nhưng nếu cứ vậy mãi chắc chắn sẽ khiến tỳ vị và dạ dày của trẻ bị tổn thương, mà tỳ vị nuôi dưỡng khí huyết, chủ tứ chi và cơ bắp, một cơ thể khỏe mạnh đầy đủ, toàn là nhờ tỳ vị vận chuyển và chuyển hóa lương thực để duy trì, mà trẻ nhỏ đang trong giai đoạn phát triển sinh trưởng và phát dục không ngừng, một khi tỳ vị xuất hiện bệnh, nhẹ thì trưởng thành vóc dáng không khỏe mạnh, nặng thì nằm liệt trên giường không có khả năng vận động.”

Tiêu Liêu dựng thẳng một ngón tay, dạy dỗ bọn Kiều Kiều đang ngơ ngác nghe, “Chúng ta muốn hài tử tốt, nhất định phải bảo vệ tốt tỳ vị của hài tử, mà không phải một mặt để bọn nó thích gì thì ăn nấy, vì thân thể khỏe mạnh cường tráng của bọn nhỏ về sau, chúng ta phải kiểm soát tốt cửa ải ẩm thực, mặc dù là ăn ít hoặc không ăn, cũng không thể để bọn nó ăn đến hư cả người, các ngươi đã biết, năng lực tự khống chế của trẻ nhỏ luôn rất kém cỏi, cho nên chúng ta làm người lớn phải giúp bọn chúng.”

Dù biết các ngươi nghe không hiểu, haizz, ta còn chưa nói nếu trẻ bị biếng ăn, nhẹ thì bị kén ăn hoặc là hơi thiếu dinh dưỡng, nghiêm trọng có thể sẽ thành suy dinh dưỡng, nếu suy dinh dưỡng lại là vấn đề lớn, không dễ trị, huống chi lúc trước ngũ tạng của trẻ nhỏ vốn dĩ mềm yếu, nếu dùng thuốc lại không dám dùng thuốc có tính hàn nhiều, sợ lạnh sẽ làm hại tỳ vị, lại làm cho ngũ tạng vốn đã suy yếu càng không chịu nổi một kích, vậy thì phiền toái.

Nghĩ đến đây, Tiêu Liêu lắc đầu không nghĩ nhiều nữa, đây là kiến thức trung y cậu tự học, trước kia lén lút đến trường y cách viện của bọn họ không xa, tham gia dự thính các khóa học trung y một khoảng thời gian, sau đó lúc về cũng tự mình tìm kiếm trên mạng một ít video dạy học về những kiến thức liên quan, còn tìm đến khóa học tiếp theo nghe giảng bài, cũng quen biết một vị học trung y có thành tích không tệ làm tình nguyện viên ở cô nhi viện.

Chính mình học theo video học lại thông qua hỏi thăm người bạn làm tình nguyện viên kia, Tiêu Liêu liền tự học, va va đập đập đem nên học chương trình học thông qua đủ mọi cách cuối cùng cũng hoàn thành, cậu chú tâm học chính là trung y cơ sở lý luận cùng với nhi khoa học, một lớp học cơ sở, một khóa lâm sàng, ngay cả người bạn tình nguyện viên kia cũng nói trình độ của cậu đã đuổi kịp chính mình từ ban chính quy.

Cho nên một chút giải thích cơ bản, cậu vẫn có thể thao thao bất tuyệt nói trong chốc lát.

“Hiểu không?” Tiêu Liêu hỏi Kiều Kiều.

Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu, thật là một thứ vô cùng thâm ảo, này đã chạm đến đến điểm mù tri thức của cậu ta, không hiểu cũng bình thường, cậu hiểu được.

“Cho nên theo lúc nãy ngươi nói, Tiểu Tiêu ngươi là ‘ tộc y ’ sao?” Sơn ôm Kiều Kiều vào trong ngực tò mò hỏi.

“À, không phải, ta cũng chỉ tự học, trình độ chính là loại cái biết cái không, ta giỏi lý luận hơn thực tiễn, còn kém xa tộc y lắm, nhưng mà, một vài thứ mà ta biết được kia có lẽ có thể gợi ý một chút cho chú Liễu.”

Đây chính là gom đủ tinh túy trong 5000 năm kinh nghiệm của chúng ta, dù ta có vô dụng như thế nào, nhưng vẫn nhớ kỹ một vài thứ hoặc nhiều hoặc ít cũng có chỗ cần dùng đi. Tiêu Liêu kiêu ngạo nghĩ.

“Có lẽ, thật sự có thể giúp được ba ba, ta cảm thấy ngươi nói những lời này khá giống chuyện ba ba thường xuyên nhắc lúc chữa bệnh.” Sơn cân nhắc nói.

Tiêu Liêu nhìn thấy Sơn mang bộ dáng tự hỏi trong lòng lập tức cả kinh, cậu chỉ muốn làm một giáo viên dạy trẻ toàn năng một chút, học tập mấy thứ kia có thể hỗ trợ khá nhiều cho cậu, nhưng cậu cũng không có ý định làm bác sĩ.

Hơn nữa…… Có một tiền bối xuyên việt xung phong, có thể cải tạo nơi này thành như vậy, nghĩ cũng biết người ta là có bàn tay vàng, huống hồ hai người bọn họ vẫn là có cùng truyền thừa, những thứ biết được khẳng định là giống nhau, không giống nhau mới là gặp quỷ.

Nhưng mà cậu cũng không muốn bị bên kia chạy ra kéo đi may vá, bên này lại bị người ta như hổ rình mồi muốn kéo đi làm lão trung y, phải nhanh nói sang chuyện khác.

“À, sắc trời cũng không còn sớm, thừa lúc còn sáng trở về đi, ta cũng nên về nấu cơm.” Tiêu Liêu kéo Cụ, dùng ánh mắt ra hiệu với hắn.

Sau đó Cụ phối hợp nói: “Đúng vậy, nên về nhà, còn không về nhà ăn một chút, đám nhỏ nhà các ngươi nửa đêm nhất định đói kêu ầm ĩ.”

Hắn chỉ nhãi con hơi mơ màng có ý sắp ngủ, sau đó Kiều Kiều cả kinh, cũng không thể để nó đói nửa đêm nháo, nếu vậy còn có ngủ hay không.

“Vậy chúng ta đi trước, nhanh trở về nấu cơm cho hài tử.” Kiều Kiều nhấc chân để Sơn bế lên, bởi vì dáng người hắn cường tráng, bước chân cũng lớn, đi đường nhanh.

“Ừ, được, về sau đút hài tử ăn nhiều thịt cá cùng trứng một chút, có điều kiện tìm một ít sữa, như vậy có lợi cho thân thể trẻ nhỏ, đi đường cẩn thận.” Tiêu Liêu vẫy tay với bọn họ.

“Biết rồi! Chúng ta đi trước!” Kiều Kiều cũng ghé vào trên vai thú nhân nhà minh vẫy tay với Tiêu Liêu.

Tiêu Liêu nhìn bọn họ đi càng ngày càng xa, quay đầu lộ ra một nụ cười đắc ý với Cụ, vẫn là cậu thông minh, tránh được một kiếp.

Bước chân nhẹ nhàng xoay người nhón chân vỗ bả vai Cụ, nói: “Đi thôi! Chúng ta cũng nhanh trở về nấu cơm ăn.”

Cụ gật đầu không nói chuyện, xoay người liền biến thành hình thú, cái đuôi vung liền ném Tiêu Liêu lên lưng mình, sau đó chạy từng bước chậm.

Tiêu Liêu ngay từ đầu bị làm ngây ngốc, sau đó liền thuần thục cưỡi trên lưng đại miêu kia, cúi xuống, nhẹ nhàng nắm lỗ tai nó trêu ghẹo: “Anh đói đến vậy sao? Sốt ruột về nhà ăn cơm?”

“Rống ——”

Nghe Cụ gầm nhẹ, Tiêu Liêu cười, “Được được, không khi dễ anh, về nhà làm món ngon cho anh! Thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon! Thế nào?”

Một người một thú cứ như vậy chạy chậm một đường về nhà, về đến nhà vừa lúc Lan Loan bước ra từ phòng bếp, không đợi hắn nói chuyện trong tay đã bị Tiêu Liêu nhét vào một bao đồ, bị Cụ đỡ vai hướng đi vào nhà chính.

Cụ vừa đi vừa nói chuyện: “A ba, ngài trước nếm thử điểm tâm nhỏ A Kiều làm, ăn rất ngon.”

Lan Loan mặt nghi hoặc bị Cụ ấn ngồi trên ghế, sau đó dưới sự ra hiệu của Cụ, mở bao vải nhỏ trong tay ra, xốc lá cây lên,mấy quả cầu nhỏ màu trắng ngồi trên lá cây xanh dày đặc xuất hiện trong tầm mắt.

Hắn cầm lấy tới một cái, nhéo nhéo, mềm mại đàn hồi còn hơi lạnh, ngửi còn có mùi hoa, “Đồ chơi nhỏ này thoạt nhìn cũng không tệ lắm, Tiểu Tiêu làm?”

Cụ gật đầu.

Sau đó Lan Loan cắn một ngụm, mềm mại dính răng, da mềm nhân càng mềm, vào miệng hơi ngọt, nhai nhai liền sẽ nhai đến hơi viên quả hơi chua, chua ngọt hợp lại, càng có hương vị.

“Ừ! Ăn ngon!” Lan Loan ăn đến mắt sáng lên, không do dự liền nhét phần còn dư trong tay vào miệng.

Sau đó lại nhéo một cái, vừa nhai vừa kéo Cụ lại gần, lúc Cụ không hề phòng bị sát vào, hắn giơ tay liền nhét đồ vào miệng Cụ.

“Ăn thật sự rất ngon. Ngươi nếm thử.” Lan Loan nói xong lại bóp một cái từ từ ăn.

Cụ lại là bất đắc dĩ nhai cục bột nếp kia, sau đó nói: “A ba, ta đã ăn qua, A Kiều mới vừa làm xong chúng ta cũng đã hưởng qua, này mang về chính là cho các ngươi ăn.”

“A, như vậy à, ăn qua thì thế nào, lại cho ngươi ăn thêm một cái cũng không có gì a, cũng không thể để ta ăn còn nhi tử ta đứng nhìn.” Lan Loan nhét bánh trong tay vào miệng xong liền cất vào, “Chờ Đại Thạch Đầu về, để hắn nếm thử tay nghề của Tiểu Tiêu.”

Buổi tối vào lúc ăn cơm, Lan Loan khen điểm tốt của Tiêu Liêu một hồi, cũng biểu đạt trắng ra chính mình rất thích cục bột nếp kia, vốn Để định đưa những phần Lan Loan để lại cho mình đều cho Lan Loan ăn, nhưng lại nghe Tiêu Liêu nói đồ vật kia ăn nhiều khó tiêu hóa, không tốt cho dạ dày, hắn quay đầu yên lặng nuốt hết vào bụng.

Từ khi Tiêu Liêu điều hành nhà trẻ kia, Cụ cùng hắn giữa trưa liền không về ăn cơm, nhưng mà cơm trưa của nhóm Lan Loan đều được Tiêu Liêu làm tốt, để Cụ đưa về, bởi vì giữa trưa tiện nấu cơm liền làm nhiều hơn cho người bên mình, tránh phải đốt lửa một lần nữa, cho nên bọn họ xem như ăn giống như những đứa trẻ kia.

Tuy rằng hương vị hơi nhạt chút, nhưng Lan Loan tỏ vẻ này xem như mùa nào ăn đồ nấy, ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cũng tốt.

Vì thế Tiêu Liêu ăn sáng xong liền bắt đầu chờ bọn nhỏ tới nhà trẻ, buổi sáng cùng Cụ còn có Kiều Kiều cùng chăm hài tử vừa học vừa chơi, giữa trưa nấu cơm để các bạn nhỏ tự đi ăn cơm, sau đó nhờ Cụ xách theo một bao vải lớn về nhà đưa cơm, thời điểm nghỉ trưa để Cụ trông chừng bọn nhỏ, tự mình cân nhắc điểm tâm nhỏ hay thức uống buổi chiều, chiều đến vẫn bên cạnh bọn trẻ học cùng chơi, chạng vạng chờ gia trưởng đến đón con cái, chờ tiễn hài tử cuối cùng, bọn họ cũng dọn dẹp một chút chuẩn bị về nhà, sau khi về đến nhà nấu cơm, ăn cơm, ngủ. Một ngày cứ như vậy đã xong.

Cuộc sống sau này cũng như này, mỗi ngày giống nhau rồi lại có chút khác biệt, cảm tình giữa Tiêu Liêu cùng bọn nhỏ cũng càng ngày càng tốt, thử hỏi, một người thú vị thích cười, lớn lên đẹp, tính cách ôn nhu, bình dị gần gũi, hiểu biết nhiều, nấu cơm ngon, còn sẽ làm cho bọn nó các loại điểm tâm nhỏ, có bạn nhỏ nào không thích sao?

Nhóm tiểu thú nhân, thêm tiểu Á Chủng cùng tiểu giống cái nhất trí lắc đầu, không thể nào, không có khả năng không thích, chỉ là có một chút, nhóm nhỏ muốn nhắc nhở người khác một chút, ngàn vạn đừng tưởng rằng Tiêu lão sư của bọn nó tính tình tốt liền chọc hắn, thật chọc cáu lên, vậy hậu quả rất nghiêm trọng! Thật sự! bọn nó tận mắt thấy qua!

Chính là lần đó, Cụ ca ca của bọn chúng từ bên ngoài mang về một cái tổ ong tròn xoe cho bọn nó chơi, Tiêu Liêu cảm thấy cho dù bên trong đã không có ong vò vẽ cũng rất nguy hiểm, liền không cho chơi, tịch thu về, sau đó Cụ không chịu được bọn nó năn nỉ, thừa dịp Tiêu Liêu nấu cơm, trộm tổ ong lại cho bọn nó làm cầu đá.

Kết quả —— bên trong vậy mà có một con ong ngựa thật lớn thật lớn bay ra!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.