Chương trước
Chương sau
“Ách, cái này…” Sơn ngây người, không biết nên nói gì, cũng may người kia nhà hắn lại lên tiếng.

“Nhưng mà, người này quả thực khá tốt, chẳng qua thú hình không làm người khác thích nổi.”

Thằng nhóc ngốc bạch ngọt này từ đâu rớt xuống thế, cũng dám nói quá chứ, a ha ha ha, Tiêu Liêu không nhịn được quay người đi che miệng cười trộm.

* 傻白甜 (ngốc bạch ngọt) ngôn ngữ mạng, chỉ người đơn thuần không có tâm cơ thậm chí hơi ngốc, bù lại rất đáng yêu dễ thương làm người ta thấy ấm áp.

Sơn cũng hơi xấu hổ, trực tiếp che miệng Kiều Kiều, bàn tay to kia trực tiếp che mất phân nửa mặt Kiều Kiều, cái mũi cũng bị che kín, làm Kiều Kiều tức đến trợn mắt, cắn nhẹ tay vào tay hắn mới chịu bỏ ra, hành động này khiến Sơn cười hắc hắc không ngừng, hiển nhiên coi như ve vãn tán tỉnh, một phát bế lên hai đứa Kiều Kiều, nắm bả vai Tiêu Liêu kéo cậu đi về phía nhà Cụ.

“Sắp đến giờ cơm trưa rồi, chúng ta trở về đi, đi thôi, đi thôi.”

“Này! Này! Đừng vội, đừng vội, ta này…” Tiêu Liêu dùng hết sức cũng không thể thoát khỏi kìm hãm của thú nhân, chỉ có thể bị kéo chạy chậm, vội vàng vẫy tay ra hiệu với mấy đứa nhỏ, “Chậm một chút chậm một chút, mấy đứa nhóc kia còn chưa đuổi kịp đâu!”

“Không sao đâu! Đám nhóc con ấy, phải để cho chúng chạy nhảy nhiều vào!”

Nghe thấy thế Tiêu Liêu không khỏi phun tào oán thầm: Vậy ngươi đặt con ngươi xuống đất đi, để nó chạy theo chúng ta, chỉ biết ở đấy nói mát.

Về phần đám tiểu thú nhân, đừng nhìn bọn nó chân ngắn, kỳ thực lại chạy rất nhanh, xoẹt xoẹt mấy bước chân ngắn nhỏ sau một lát cố gắng đã bắt kịp, chỉ là thở hơi gấp, nãi nãi Miên Miên không có đi cùng, từ rất xa tạm biệt Tiêu Liêu sau đó liền ôm Miên Miên về nhà.

Chờ đám nhóc đuổi kịp, bước chân của Sơn chậm lại, thả vai Tiêu Liêu ra, ngượng ngùng cười với cậu.

“Vật nhỏ này không biết giữ miệng, nơi đó nhiều người nghe như vậy, nói chung không tốt.”

Kiều Kiều ra vẻ hung dữ trừng mắt liếc Sơn một cái, duỗi tay nhéo hắn một cái, giãy giụa muốn xuống dưới tự mình đi, Sơn đau đến nhe răng, cũng tùy cậu.

Tiêu Liêu nhân cơ hội đến gần Kiều Kiều, Sơn thấy hai á thú tụ lại với nhau, hắn một thú nhân cũng không đi qua, liền chậm rãi đi chung với mấy tiểu thú nhân, thành công nhận lấy ánh mắt bất mãn của nhóm tiểu thú nhân.

“Ngươi không phải người của thế giới này!”

Câu này dọa Kiều Kiều giật mình một cái, hai mắt mở to hoảng sợ nhìn Tiêu Liêu, cất bước muốn chạy đi lại bị Tiêu Liêu đã đề phòng trước túm lại kéo về.

“Sợ cái gì! Ta và ngươi giống nhau!” Tiêu Liêu tới gần cậu nhỏ giọng nói.

Nghe vậy, Kiều Kiều mới không có đặc biệt cự tuyệt Tiêu Liêu đến gần, cậu ngạc nhiên lại vui mừng hỏi: “Thật sao! Ngươi cũng vậy?”

Giọng nói lớn đến mức Tiêu Liêu phải lập tức bịt miệng tên ngốc này lại, lo lắng nói: “Nói nhỏ thôi, ngươi muốn để người khác biết chuyện này à!”

“Ồ.” Kiều Kiều gật đầu, chột dạ rụt cổ lại, cẩn thận nhìn xung quanh — chính là hành động này lại khiến người khác bắt đầu nghi ngờ.

“Ngươi trước nói cho ta biết ngươi đến từ nơi nào, ta đoán chúng ta không cùng một thế giới.”

“A?” Kiều Kiều sửng sốt, “Không cùng thế giới? Ý của ngươi là?”

“Ta đến muộn hơn ngươi, nhất định là thời gian không đúng, ngươi biết 'thương hải tang điền’ nghĩa là gì sao?” Tiêu Liêu cố gắng lừa gạt Kiều Kiều.

“Ta biết.” Kiều Kiều thành thật trả lời.

“Chính là như vậy, nếu như chúng ta có thể tới đây, nhất định có điểm không giống nhau, ngươi trước tiên nói cho chúng ta biết tình huống của ngươi, sau đó ta sẽ nói cho ngươi biết tình huống của ta.”

“Ồ, thì ra là thế.”

Kiều Kiều hiền lành thành thật, cứ như vậy bị kỹ thuật nói chuyện gạt người cực kỳ nghiệp dư Tiêu Liêu lừa gạt mất, triệt để phun hết ngọn ngành nguồn gốc của mình.

Kiều Kiều là tên vốn có của cậu, trước đó trong bộ lạc toàn gọi cậu là Kiều, đi tới nơi này cậu trực tiếp sửa lại tên. Đến từ một quốc gia có một triều đại tên là Đạt Lập, bọn họ nơi đó cũng có ba loại người, đàn ông, phụ nữ và đám người kết nối âm dương như “Kiều” —- cũng chính là đàn ông có ngoại hình nam giới, bên trong tồn tại chức năng sinh con của nữ giới.

Ở thế giới bọn họ, “Kiều” so với phụ nữ còn quý hơn chút, bởi vì đứa con của “Kiều” sinh ra chín phần trở lên sẽ kế thừa ưu điểm của song thân, rất ít đứa trẻ lớn lên khác biệt, dường như trong cơ thể “Kiều” trời sinh đã có một hệ thống sinh đẻ ưu tú có chọn lọc.

May mắn thay, số lượng người như “Kiều” không phải là ít, nếu không bởi vì sự đặc thù ấy, bọn họ chắc chắn sẽ không thoát khỏi một thảm họa chủng tộc.

Kiều Kiều chính là một người “Kiều” bình thường hương dã nông thôn, cha ruột cậu khó sinh mà chết, lưu lại cậu còn nhỏ đi theo một người phụ thân khác lớn lên, phụ thân dùng mọi cách để yêu thương cậu, tuy rằng gia cảnh thiếu thốn nghèo khó nhưng cậu lại trải qua không quá gian nan, cũng coi như lớn lên đến năm mười sáu tuổi không chút sóng gió.

Tới tuổi chọn mặt gả chồng, phụ thân làm lụng vất vả lâu ngày đột nhiên ngã xuống, bệnh cũng là bệnh cấp tính, chưa kịp uống thuốc đã qua đời, để lại Kiều Kiều như một đứa bé yếu ớt thuộc nhóm người “Kiều”.

Thật vất vả dưới sự giúp đỡ của hàng xóm tổ chức xong tang lễ cho phụ thân, trong thôn lại truyền ra tin đồn cậu mang mệnh sát tinh, từ giây phút sinh ra đã khắc chết người thân sinh ra mình, hiện tại lại khắc chết lão phụ thân, tương lai khẳng định sẽ khắc phu.

Kết quả của việc lão phụ thân qua đời, chính là việc nhờ người giúp cậu tìm một nhà thành thật trong thôn để kết hôn đã không thể tiến hành được nữa, mặc dù không ít người vì Kiều Kiều lớn lên không tồi mà có chút xiêu lòng, nhưng nghĩ đến lời đồn “khắc phu” của cậu, cũng đều chấm dứt tâm tư kia. Mà đối với người ngoài thôn, Kiều Kiều lại cảm thấy quá xa, không đồng ý. Hơn nữa Kiều Kiều còn hướng nội, sau khi phụ thân qua đời, càng thêm không cần thiết phải ra ngoài, đến cửa còn không ra, tránh trong sân làm việc thêu thùa, nuôi gà vịt, cậu cũng không trồng trọt, cho nên liền đem ruộng trong nhà cho người khác trồng, chính mình chỉ cần người khác cho chút lương thực là được.

Dần dà việc này cứ như vậy lắng xuống, thẳng đến một ngày cậu cắt cỏ cho gà vịt ăn, không cẩn thận vướng cỏ vấp ngã, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mình ở trong sân nhà xa lạ của người khác, dọa cậu vội vàng chạy đi, sau đó liền lạc đường, mơ màng rớt xuống vũng bùn, lúc kêu cứu tình cờ được Sơn đi ngang qua cứu được, lúc tắm rửa còn suýt chút nữa chết đuối cuối cùng vẫn phải để Sơn vớt cậu lên.

“... Lúc ấy, không mặc quần áo, sau khi được hắn vớt từ trong nước lên, ta khóc, sau đó, sau đó cứ như vầy, như vầy…”

Chuyện kế tiếp, Kiều Kiều đầy mặt xấu hổ, không chịu kể cho Tiêu Liêu nghe hết.

Nhưng mà Tiêu Liêu nghe đến đó cũng đoán được, một nhân sĩ có địa vị tương đương với phụ nữ cổ đại xuyên qua, được một thú nhân như Sơn giải cứu còn hai lần bị người ta thấy mình khỏa thân, một người đàn ông độc thân tốt bụng đúng lúc đang ở độ tuổi tinh tráng sung mãn, một người đẹp như ngọc đúng lúc ở độ tuổi làm vợ người ta, chỉ cần thú nhân bên này có ý tiến tới, cậu ta cũng không từ chối, vậy kết quả còn cần nói sao?

Chính mình còn gặp được đương sự sống sờ sờ của loại chuyện cẩu huyết cũ kỹ như lấy thân báo đáp này, Tiêu Liêu bày tỏ vận khí của mình thật không còn chỗ chê, hơn nữa người trước mắt còn là thân xuyên, ở trong bộ lạc lâu vậy còn không bị lộ ra, hiển nhiên diện mạo này có vài phần tương tự so với nguyên chủ, người mà cậu gặp được này —- khẳng định không phải là đèn cạn dầu.

Ngay cả người như Kiều Kiều, còn có thể an ổn trong bộ lạc lâu như vậy – nghe nói bọn họ đã kết làm bạn lữ được ba năm rồi, điều này hiển nhiên có liên quan tới Sơn Tử ca ca kia đi?

Chẳng qua, đối với chuyện trước mặt có một người đàn ông nói rằng mình có thể sinh, Tiêu Liêu lại rất bình tĩnh, về phần tại sao, chính cậu tự tổng hợp một vài lý do.

Đầu tiên, là một thanh niên ở thế kỷ tiên tiến bị nhóm hủ nữ đầu độc, có chuyện lớn nhỏ gì cậu chưa thấy qua, thường xuyên bị An Lợi mạnh mẽ lôi kéo đi xem mấy tác phẩm tương tự còn ít sao?

Tiếp theo, rõ ràng xuyên qua so với việc nhìn thấy một người đàn ông khác có thể sinh con còn hiếm lạ hơn, dựa theo kịch bản, đàn ông ở thế giới này còn không có chức năng sinh đẻ, này đối với Tiêu Liêu, mới là chuyện hiếm lạ hơn so với một người đàn ông xuyên qua lại có thể sinh con.

Tóm lại, Tiêu Liêu tỏ vẻ mình bình tĩnh như vậy, là hoàn toàn có căn cứ.

Nói đi cũng phải nói lại, Tiêu Liêu chợt nhớ tới một chuyện.

“Cái đó, ngươi, ngươi có nói, có nói cho người nhà kia của ngươi, thân phận và lai lịch chân chính của ngươi không?” Kỳ thật thời điểm cậu hỏi vấn đề này, trong lòng Tiêu Liêu đã có sẵn đáp án cậu không muốn thừa nhận, chỉ hy vọng đồng bạn ở cổ đại xuyên qua trước mặt sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng, phủ định suy đoán của cậu, cũng để cậu không cần sống cẩn thận như vậy – ở chung với một người thông minh cậu sợ sẽ bại lộ chính mình, rốt cuộc thì cậu ta cũng không phải Kiều Kiều.

“Có!”

Nghe được câu trả lời này, Tiêu Liêu thật muốn tự vỗ trán mình một cái, vỗ cho mình toi luôn. Sao ngươi có thể nói như chuyện đương nhiên, hợp lý vậy? Tiêu Liêu bối rối muốn phát điên.

“Ngươi còn có thể sống sót đến bây giờ, thật đúng là may mắn, người có chút tâm tư hoàn toàn có thể từ trong cốt truyện của ngươi hãm hại ngươi.

Phàm là người có chút đầu óc, xuyên qua dị thế cũng không dám chơi lớn như vậy, người ta dám lộ ra chân tướng chắc chắn sẽ có mục đích, nào có ai giống vị này, mơ mơ màng màng kể hết thân thế của mình ra, chỉ thiếu mang người ta xuyên qua rồi chỉ cho hắn phần mộ tổ tiên nhà cậu ta ở đâu thôi.

Thật là dũng sĩ, không thể không phục. Tiêu Liêu bất lực giơ ngón tay cái với hắn ở trong lòng.

“Ngươi đồng ý với ta một chuyện được không? Đối với đứa nhỏ này, kỳ thật Tiêu Liêu đã không còn bao nhiêu hi vọng.

“Hả? Chuyện gì vậy?”

“Chuyện hôm nay chúng ta nói với nhau ngươi một chút cũng không được kể cho vị kia nhà ngươi, một chút cũng không được.” Vẻ mặt của Tiêu Liêu cực kỳ nghiêm túc.

Nhìn thấy vẻ mặt như vậy, Kiều Kiều sửng sốt, khó hiểu nói: “Tai sao, ta, tướng công ta tốt lắm.”

Phản bác lại một câu với Tiêu Liêu, cậu ta lại bắt đầu xấu hổ. Tiêu Liêu bất lực đỡ trán trong lòng, đứa nhỏ này thực ra là tiểu tức phụ nhà ai đúng không, cậu chưa thấy người có tư thái giống thiếu nữ như vậy đâu. Hơn nữa… tên kia biết thân thế của người còn có thể cưới ngươi về làm vợ, hắn xác thực rất tốt, nhưng mà đối với ta thì chưa chắc, ha hả, Tiêu Liêu nhếch miệng ngoài cười nhưng trong không cười.

Có thể làm người được quốc bảo che chở, Tiêu Liêu không dám nghĩ mĩnh sẽ may mắn như vậy.

“Đây là bí mật giữa hai chúng ta, làm sao có thể để vị kia nhà ngươi biết được? Chúng ta chính là những người có lai lịch giống nhau.” Tiêu Liêu làm biểu tình ngạc nhiên quả nhiên dọa được người ta.

Ồ, hình như đúng thật, Kiều Kiều nghiêng đầu suy nghĩ một chút mới gật đầu, Tiêu Liêu lúc này mới bắt đầu, nói về lai lịch của mình, bảy phần thật ba phần giả, hoàn toàn kể ra quá khứ của mình.

“Ta kém ngươi mấy tuổi, là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã được trại mồ côi nhận nuôi...”

Giọng điệu kể chuyện của Tiêu Liêu đều đều, nhưng giọng nói hơi trầm lại thể hiện sự khó khăn trong những năm tháng đó, Kiều Kiều nghe vậy nước mắt rưng rưng chực khóc, ​​chuyện thật nhiều hơn chuyện giả, cậu bình đạm kể, nhưng người nghe lại cảm thấy đau lòng, này không phải Tiêu Liêu cố tình giả vờ đáng thương, nhưng thần kinh của Kiểu Kiều thực sự quá tinh tế, có thể cũng cảm thấy như tự mình trải nghiệm qua.

“Trên đời có rất nhiều người đau khổ, tuy xuất thân của chúng ta khác nhau, lại đều có khó khăn, hiện giờ ta gặp được tướng công lại không còn quá khó khăn lắm, nhưng ngươi vẫn không vất vả như cũ, thật làm khó ngươi rồi.” Kiều Kiều tâm tư tỉ mỉ lại nhạy cảm cảm thấy đau lòng muốn chết thay Tiêu Liêu luôn.

“Mọi chuyện đã qua, hiện tại ta cũng khá tốt, tuy rằng không may mắn gặp được phu quân đáng giá như ngươi, nhưng ngày trôi qua cũng không khó khăn, đừng nghĩ nhiều nữa, ta rất thích cuộc sống hiện tại.” Tiêu Liêu không muốn để người luôn nghĩ mọi chuyện đơn giản suy nghĩ cách giúp cậu, ai biết cậu ta sẽ giúp cậu hay chẳng may làm tình hình đi ngược lại đâu?

Có một người đáng yêu lại có “lai lịch” tương tự là được rồi, biết được chính mình không cô độc thật tốt.

“Mà này, vị kia nhà ngươi muốn ngươi đi theo ta, ngươi thấy sao?” Ngươi đứng nhìn ta không có con, nghĩ ta không chăm sóc trẻ con được! Ta là người đã trải qua rèn luyện chuyện nghiệp rồi đấy!”

Tiêu Liêu nhướng mày, bộ dáng tự tin còn hơi kiêu ngạo lập tức khiến Kiều Kiều bật cười.

“Đi đi đi! Sơn lang* nói muốn để ta theo ngươi, tất nhiên là bởi vì ngươi có chỗ hơn người, tướng công đối xử tốt với ta như vậy, nói như vậy nghĩa là đã tính toán tốt mọi chuyện rồi!”

* Lang - cách gọi yêu với chồng

Nhìn biểu cảm hạnh phúc và tự hào này, chậc! Tiêu Liêu thừa nhận, cậu hơi ghen tị, trêu chọc nói: “Ai nha nha, Sơn lang? Ngươi còn có xưng hô thân thiết với vị kia nhà ngươi nha, xem cái xưng hô Sơn lang nghe chút đều ngọt ngấy!”

“Cút đi! Ngươi dám giễu cợt ta! Nhận lấy!” Kiều Kiều trừng mắt hạnh, giơ tay liền chọc lét eo Tiêu Liêu.

Tiêu Liêu cũng không dám quá trớn vì trên tay cậu còn ôm đứa nhỏ, bị Kiều Kiều cù không kịp tránh mà cười khanh khách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.