Đã chứng kiến được sự hữu dụng của nghiệm pháp này, cho nên những người vây xem vốn không quan tâm lắm, thấy Tiêu Liêu nói xong, đều xúm lại hỏi Tiêu Liêu chỗ mình chưa nhớ kỹ, động tác nào phải làm thật chậm.
Tiêu Liêu bên kia bị vây chặt lấy, bên này ông bố bỉm sữa tập sự đang ôm con bị đẩy ra ngoài, cậu ta ôm con ngây ngốc nhìn đám người trước mặt, nếu không phải nãi nãi Miên Miên nhanh tay, kéo cậu ta lại, không chừng lúc này cậu đã bị người dẫm phát khóc rồi.
Nãi nãi Miên Miên nhìn vị a ba còn chưa hoàn hồn này, thực sự bất lực: Sao đứa nhỏ này lại ngốc thế, cậu ta có thể chăm sóc tốt cho đứa nhỏ sao?
Thời điểm Tiêu Liêu đang bị hỏi đến khổ không kêu được, một âm thanh chứa đựng lo lắng và đau buồn vang lên — nghe như tiếng chó sủa? À, không, là một tiếng hú giống tiếng chó truyền tới.
“Uông! Uông ô —-”
Mọi người dừng lại, nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy cách đó không xa có một thứ đen trắng mập mạp chạy về phía bọn họ, vừa chạy vừa phát ra tiếng hú như tiếng chó gào rú.
Chờ đến khi thứ đó đến gần hơn Tiêu Liêu mới nhìn rõ hình dáng vốn có của nó, cậu hết sức kinh ngạc, vậy mà đó lại là một con gấu trúc!
Gấu trúc a! Chúa ơi, kia chính là quốc bảo đó! Bảo vật quốc gia gấu trúc đó! Là thú ăn sắt tọa kỵ của Xi Vưu trong truyền thuyết cổ xưa, hiện tại đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-mo-nha-tre-o-di-the/3474295/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.