Tống Ngưỡng sững người, theo ánh mắt Hạ Cảnh quay đầu lại, nghiêm túc quan sát chiếc đồng hồ trên tường một lần nữa.
Bề ngoài của nó vô cùng bình thường.
Dưới ánh đèn, mặt đồng hồ trắng tinh, kim giây, kim phút, kim giờ mảnh, đen, xoay tròn chỉnh tề, quy củ.
Vỏ ngoài bằng nhựa, trông rẻ tiền đến mức có phần tầm thường.
Nhưng Hạ Cảnh không bao giờ nói những lời vô nghĩa.
Nếu cậu đã đề cập đến chiếc đồng hồ này-
Nhất định là đã nghĩ ra điều gì đó.
Tống Ngưỡng híp mắt lại.
Những người khác nghe thấy lời Hạ Cảnh, cũng vội vàng quan sát lại chiếc đồng hồ-
Nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường.
Vài giây sau-
Tống Ngưỡng bỗng trầm ngâm nói:
"Đúng vậy, tôi đã từng thấy nó."
Những người còn lại đều sửng sốt.
Hạ Cảnh khẽ lẩm bẩm như đang tự nói với mình:
"Trên một nền đen."
Tống Ngưỡng cố gắng hồi tưởng, nhưng lắc đầu phủ định:
"Không... không phải nền đen."
Anh quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Hạ Cảnh:
"Nó nằm trên một tấm bảng kim loại!"
"Đúng vậy."
Hạ Cảnh nhướn mày, dường như vì phát hiện này mà thậm chí cười khẽ:
"Có vẻ như một phần ký ức của chúng ta đã bị xóa."
Giả Thanh và những người khác nổi hết da gà:
"Ý, ý cậu là sao? Hai người đang nói gì vậy? Bảng kim loại? Ký ức bị xóa?"
Hạ Cảnh quay lại, chỉ vào chiếc đồng hồ:
"Tôi nghĩ đây là ký ức trước khi chúng ta bước vào giấc mơ của Hoàng Mặc."
"Nói cách khác, đây là ký ức về thế giới thực của phó bản này."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-mo-nha-an-toan-o-the-gioi-vo-han-luu/5081508/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.