Giả Thanh khựng lại, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, có chút áy náy:
"Nói mới nhớ, nếu trước khi ngủ tôi không nói với hắn chuyện côn trùng chui vào chỗ đó, có lẽ hắn cũng sẽ không...."
Tống Ngưỡng nghe vậy, thoáng dừng lại, sau đó bình tĩnh nói:
"Trong phó bản, có vô số yếu tố dẫn đến cái chết."
"Bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra."
"Nếu loại bỏ các tác động bên ngoài, bản thân người chơi cũng mỗi người một kiểu-"
"Có kẻ hãm hại đồng đội, cũng có người trả đũa."
"Có kẻ thích đùa ác, và rồi chính hắn cũng có thể trở thành nạn nhân của trò đùa đó."
"Cuối cùng, ai sống sót được- đều dựa vào bản lĩnh."
Giả Thanh hít sâu một hơi, ủ rũ gật đầu.
Cậu cảm thấy nặng nề-
Bởi vì đây là lần đầu tiên cậu ta nhận ra cái chết của người khác có thể liên quan đến mình.
Vương Dược Nhiễm thì lại cực kỳ lạnh lùng:
"Đừng quên-
"Lúc đầu chính hắn còn muốn giết bà lão."
"Trước đó, hắn cũng từng lấy Hạ Cảnh ra làm vật thế mạng rồi!"
Hạ Cảnh lặng lẽ liếc nhìn Tống Ngưỡng, khóe môi khẽ cong, rồi thu ánh mắt về.
Tống Ngưỡng cũng thoáng nhìn theo bóng dáng chàng trai trẻ kia.
Cậu ta cũng là một trong những kẻ điển hình của cái gọi là "mỗi người một kiểu".
"Rầm! Rầm! Rầm!"
NPC lại bắt đầu đập cửa!
Tống Ngưỡng ra hiệu tất cả tập trung lại.
Giọng nói lạnh lẽo của anh chầm chậm len vào tai mỗi người:
"Bây giờ-"
"Toàn thân cậu bắt đầu thấy ngứa."
"Cảm giác như có gì đó đang bò lên người."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-mo-nha-an-toan-o-the-gioi-vo-han-luu/5081507/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.