Chương 77: Thiểm Vân (13) {Góc nhìn của Hoàng Vĩ} Sau khi bị đánh bay bởi uy áp của Chu Trường An, năm gã giáo sư bắt đầu cẩn trọng hơn. Chúng chĩa quyền trượng vào Thiểm Vân đang nằm bất động trên mặt đất, sẵn sàng tung chiêu hạ sát nếu đối phương gây nguy hiểm. Thật ra thì chúng đã quá lo xa. Bởi Thiểm Vân đã chết từ lúc nãy rồi. Chính xác hơn là từ mấy cú đánh dã man cuối cùng của chúng. Điều làm tôi cảm thấy kỳ lạ là tại sao Chu Trường An lại im hơi lặng tiếng. Đáng lẽ khi đệ tử của mình là Thiểm Vân bị đe doạ thì ông ta phải xuất hiện rồi chứ? Sao chỉ toả ra chút uy áp rồi thôi? Như đọc được suy nghĩ thông qua đôi mắt tôi, [ Bóng Tối Khởi Nguyên ] nói: "Tàn hồn của Chu Trường An có thể tồn tại tới bây giờ là nhờ chút ít linh lực còn sót lại, cộng thêm linh lực được cung cấp từ Thiểm Vân. Kể từ khi Thiểm Vân bị phế tu vi thì thời gian tồn tại của ông ta chỉ còn tính bằng giây. Vừa nãy, Chu Trường An đã dùng chút sức tàn cuối cùng của mình thả ra một tia uy áp giải vây cho Thiểm Vân. Nhưng hậu quả là vĩnh viễn tan biến vào hư không." Cuộc đời của một người từng là cao thủ toạ trấn, mất đi gia tộc rồi bị truy sát bởi kẻ thù, tự bạo kéo theo địch nhân, chỉ còn lại tàn hồn yếu ớt, dùng toàn bộ tài sản còn lại bồi dưỡng nên một tu sĩ mạnh mẽ, cuối cùng lại vì đồ đệ của mình mà hy sinh. Chấm dứt khoảng thời gian đầy đau khổ. Thật đáng buồn! [ Bóng Tối Khởi Nguyên ] bật cười: "Chu Trường An mà biết có người đang thương hại mình thì ông ta sẽ rủa anh mất!" Tôi cáu kỉnh đáp lại: "Nhóc ngừng ngay việc đọc suy nghĩ của anh mày đi! Chuyện đó chẳng hay ho gì đâu." Cô bé bĩu môi: "Gì thế mà quạu thế, chẳng vui gì hết!" Tôi không hẳn là khó chịu với [ Bóng Tối Khởi Nguyên ], chỉ là tôi không muốn suy nghĩ của mình bị nói toẹt ra như vừa rồi thôi. Lại nói về Thiểm Vân, năm tên giáo sư kia khi thấy cái xác của y không động đậy thì một tên tiến lại gần, gã dùng phần nhọn của quyền trượng chọc chọc vào lưng Thiểm Vân. Một hồi sau không thấy phản ứng, gã mới nói: "Không còn thân nhiệt, hắn die (chết) rồi!" Nghe vậy mấy tên còn lại mới nhẹ nhàng thở ra, chúng kéo đến quan sát tử thi của Thiểm Vân. "Cơ bắp hắn ta cũng săn chắc lắm đấy chứ. Đâu có giống như nô lệ thiếu ăn đâu!" Đến giờ các người vẫn nghĩ Thiểm Vân là nô lệ thật luôn đấy à? "Khi nãy hắn dùng chiêu gì đó đẩy lùi làm ta sợ hết hồn, nhưng giờ chỉ còn là cái xác thì làm gì được nữa chứ?" "Dù sao thì người cũng đã chết rồi, việc quan trọng là giờ chúng ta nên xử lý thứ này ra sao đây?" "Cần gì phải suy nghĩ mất công, cứ vứt đại chỗ nào đó trong khu này cũng được. Dù gì thì cũng có ai vào đây đâu." Càng nghe tôi càng tức ứa gan, chỉ muốn đơm hết bọn này đi cho nhẹ người! [ Bóng Tối Khởi Nguyên ] nói: "Chúng đã không coi mạng người sống ra gì thì làm sao tôn trọng người chết được chứ!" Phải rồi, tôi mong chờ điều gì từ lũ rác rưởi này nhỉ? Nhưng tôi biết chắc rồi chúng cũng sẽ phải nhận quả báo thôi! Chứ nếu Thiểm Vân mà chết dễ như vậy thì Thiểm Vong chui từ đâu ra chớ! Y như rằng, không để tôi chờ lâu. Cái xác tưởng chừng như vô hại của Thiểm Vân bỗng từ từ đứng thẳng dậy như một con rối bị kéo dây, nhìn trông rất quỷ dị. Chứng kiến cảnh này năm tên giáo sư kia trợn tròn mắt đầy kinh hãi, cuộc đời chúng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng nào nhìn kinh dị đến như vậy. Chúng lần lượt chỉa đầu quyền trượng về phía Thiểm Vân. Một tên trong bọn hét to: "Ngươi... ngươi rốt cuộc là thứ gì?" Thiểm Vân chả thèm đáp lại, y mở đôi mắt trắng dã đầy chết chóc nhìn năm kẻ trước mặt. Thấy đối phương không đáp, nghĩ rằng Thiểm Vân đang coi thường mình nên bọn chúng bắt đầu tức giận: "Mẹ kiếp!!! Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám ngó lơ bọn ta hả?" "Ta sẽ xé xác ngươi ra làm trăm mảnh!" "Ngươi sẽ phải hối hận vì đã dám khinh thường bọn ta!" Bỏ ngoài tai mấy lời đe doạ sáo rỗng của đám kia. Thiểm Vân từ từ đi tới tiếp cận bọn chúng, điều này càng làm chúng hoảng hốt hơn: "Đứng im đó, đừng có tới đây!" Mặc cho chúng quát mắng, Thiểm Vân vẫn cứ bước đến. Khuôn mặt chai lỳ không còn cảm xúc. "Chết tiệt, đừng có trách chúng ta. Đây là ngươi tự chuốc lấy." Nói rồi cả năm tên giáo sư đồng loạt vung quyền trượng trên tay lên, chúng đọc nhẩm thần chú trong miệng. Viên đá tròn to gắn trên đầu quyền trượng phát ra ánh sáng màu tím. Nhưng lạ thay, sau vài giây trôi qua vẫn chẳng có gì xảy ra cả. Thiểm Vân vẫn bình thường di chuyển. Điều này làm trong lòng đám giáo sư nóng như lửa đốt: "Chuyện gì thế này? Tại sao ma pháp nguyền rủa lại không có tác dụng?" Ma pháp nguyền rủa? Chúng vừa dùng nó lên Thiểm Vân à? Sao y trông chẳng có vẻ gì là vừa trúng chiêu hiểm nhỉ? Tôi quay sang hỏi [ Bóng Tối Khởi Nguyên ] hòng tìm câu trả lời: "Tại sao ma pháp nguyền rủa không có tác dụng lên Thiểm Vân thế?" Cô bé không cần phải phân tích mà trả lời ngay: "Đơn giản thôi, bởi vì Thiểm Vân đã chết rồi. Anh không thể làm một xác chết chết thêm lần nữa được cả!" "Còn về lý do tại sao Thiểm Vân chết rồi mà vẫn có thể trỗi dậy được. Đơn giản là vì gã ta đã tự biến mình thành Cương Thi hay chính xác hơn là Undead, sở dĩ Thiểm Vân có thể làm được điều này vì y đã thức tỉnh Thiên chức của mình. Đó là [ Necromancer (Tử Linh Sư) ]." Ra là thế, thành viên group chat chúng tôi có thể thức tỉnh Thiên chức thì không lý nào Thiểm Vân lại không thể cả. Cơ mà đúng là trùng hợp thật, ở tu tiên giới y là kẻ thao túng Cương Thi. Sang đây vẫn là người triệu gọi Undead. "Ngươi... ngươi định làm gì?" Lúc này đây, Thiểm Vân đã tiếp cận một tên trong bọn. Hắn ta kinh hãi, chân run rẩy vì sợ. Thiểm Vân không nói không rằng, y trực tiếp vung tay tát bay đầu tên giáo sư trước sự chứng kiến của 4 tên còn lại (thật ra là 6 nếu tính thêm cả hai đứa vừa tỏi). Máu từ cổ gã giáo sư phun ra dính đầy cả người Thiểm Vân. "Ngươi... Đồ quái vật... Hự!.. Một tên khác lên tiếng nhưng chưa kịp nói hết câu thì Thiểm Vân đột ngột tăng tốc. Y nhắm thẳng vào phần tim tên giáo sư, dùng tay đâm thủng ngực gã, moi tim ra. Lại thêm một kẻ nữa đi gặp tử thần. "Sức mạnh thật khủng khiếp!" Tôi nói với vẻ thán phục. [ Hoả ma pháp Sơ cấp • Bão lửa (Fire storm) ] Ba tên còn lại đồng loạt sử dụng ma pháp [ Bão lửa ] hòng tiêu diệt Thiểm Vân, có vẻ như chúng đã nhận ra y là Undead rồi. Phừng phừng phừng... Trái với tưởng tượng rằng Thiểm Vân sẽ bị thiêu cháy của bọn chúng, y vẫn đứng vững trong khi lửa đốt cháy y phục và da thịt để lộ một nửa cái đầu đã lòi sọ trắng muốt. Điều này càng làm chúng thất kinh. Thiểm Vân nhặt hai cái quyền trượng của hai kẻ xấu số kia lên, cầm mỗi bên tay một cái rồi vận sức ném cả hai đầu nhọn cùng một lúc về phía trước. Phập phập Hai cái quyền trượng cắm phập vào người hai tên đứng trước, chúng đau đớn ngã xuống với đôi mắt như vẫn không tin vào hiện thực. Âu đây cũng là cái giá phải trả cho tội ác của chúng. Lần sau nhớ làm quyền trượng thì nhớ đừng có vót nhọn một đầu làm gì, đã vậy lại còn bọc thêm kim loại. Nhìn thấy từng người phe ta từ từ ngã xuống chỉ còn lại một mình mình. Gã cuối cùng đã vứt bỏ cái gọi là phẩm chất của mình, quay đầu bỏ chạy. Nhưng mà nào có dễ như thế! Thiểm Vân lao ra từ trong đống lửa lớn, nhẹ nhàng nhảy vút lên trên cao. Trước ánh mắt tuyệt vọng của kẻ địch, y đáp xuống thẳng người tên quý tộc. Đạp nát đầu và thân hắn. Sau khi kết thúc sinh mạng kẻ cuối cùng, Thiểm Vân đưa mắt nhìn một lượt năm cái xác mà mình vừa làm ra. Mặt vẫn không cảm xúc. Xác thịt của y vẫn đang cháy và đã bị thiêu rụi gần hết cả rồi. Xương cốt cũng dần lộ ra. Thiểm Vân vào thời điểm đó đã chết. Chỉ để lại một thảm họa mang tên Thiểm Vong khai sinh! Hết chương 77
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]