Chương 76: Thiểm Vân (12) {Góc nhìn của Hoàng Vĩ} Qua cuộc đối thoại của năm tên pháp sư kia tôi đã tổng hợp lại vài thông tin cơ bản mà mình có thể biết. Đầu tiên, năm tên pháp sư này giáo sư của toà Tháp Ma Thuật thuộc chuyên ngành ma pháp nguyền rủa ở tầng 6. Tôi nhớ láng máng thì Robert là người quản lý tầng này thì phải. Thì đám này tuy là chuyên nghiên cứu về ma pháp nguyền rủa. Thế nhưng không biết đầu cua tai nheo gì mà vô tình một phiến đá có nguồn gốc từ thời đại thần linh lại lọt vào tay đám này. Thay vì giao nó cho tầng 7 - Chuyên nghiên cứu ma pháp cổ đại - thì năm kẻ này lại tự tiện giải mã nó. Công việc mất gần hai năm mới hoàn thành. Sau khi giải mã được toàn bộ ký tự cổ trên phiến đá thì những gã pháp sư mới hiểu được rằng đây là một ma pháp cổ, được gọi là [ Triệu Hồi ]. Mục đích ma pháp này được sinh ra là để làm gì thì không ai biết. Vì thời đại thần linh đã kết thúc đến nay đã 3000 năm rồi, làm gì còn ai ở thời đó còn sống nữa đâu mà hỏi. Mặc dù không biết mục đích thật sự của ma pháp này là gì, nhưng những tên giáo sư thì muốn thử nghiệm xem liệu nó có hoạt động hay không. Trên phiến đá ghi rõ: [ Điều kiện đầu tiên để thực hiện nghi thức triệu hồi đó là dùng máu tươi vẽ nên ma pháp trận (T/g: Từ giờ sẽ phân biệt vòng tròn ma pháp và ma pháp trận rõ ràng). Tùy theo loại máu sử dụng mà tỉ lệ triệu hồi thành công một 'cư dân' ở thế giới khác cũng khác nhau. Sử dụng máu người sẽ tăng tỉ lệ đó lên là 100%. ] Tôi có thể hiểu lý do tại sao phương pháp này bị thất truyền rồi. Ba chữ thôi: Quá man rợ! Có lẽ đối với đám quý tộc này thì không có gì phù hợp hơn những đứa trẻ mồ côi lang thang đầu đường xó chợ hoặc những nô lệ nhỏ bé bị bệnh nặng không thể cứu chữa làm vật hiến máu. Bởi đơn giản sẽ chẳng có ai để ý tới sự mất tích của chúng cả. Dù vậy, tội ác vẫn là tội ác. Những kẻ làm hại người khác vì mục đích gì đi nữa thì vĩnh viễn không bao giờ được tha thứ! Và cái lũ súc vật cũng không bằng này thì càng không thể tha thứ. Để tránh bị nhòm ngó, năm tên giáo sư quyết định thực hiện thử nghiệm ma pháp [ Triệu Hồi ] ở trong lăng mộ của vua Arthur. Nơi đây khá kín đáo, lại chẳng có ai mò tới đây nên chỗ này rất phù hợp để làm chuyện đó. Còn về cách mà chúng tiến vào được căn phòng này thì vẫn còn là ẩn số. Tại bọn chúng có chịu nói ra đâu! Hiện giờ chúng đang bàn nhau phải xử lý Thiểm Vân như thế nào: "Ta không muốn đối thoại với một tên nô lệ rách rưới bẩn thỉu đâu! Hơn nữa, chắc gì hắn đã hiểu ngôn ngữ của chúng ta chứ." "Nhìn kìa, hắn ta thậm chí còn chẳng thể cử động nỗi. Xem ra là sắp chết rồi." Thiểm Vân lúc này vẫn đang nằm sõng soài trên nền đất, mắt mở thao láo nhưng hơi thở lại nặng nhọc. Hậu quả của việc bị phế tu vi khủng khiếp tới vậy sao hả trời? Thật may là tôi không phải tu tiên giả! Tuy hiện giờ đã không còn chút sức mạnh gì trong cơ thể nhưng tôi biết Thiểm Vân hiện tại đang rất là bình tĩnh, dù cho cơ thể đang đau nhức vì thương thế. Đừng hỏi vì sao tôi lại tin chắc như thế. Theo dõi cuộc hành trình suốt 15 năm của Thiểm Vân, tôi hiểu rõ khả năng của y hơn ai hết. Dù cho lúc này Thiểm Vân đang rất yếu ớt thì các giác quan được tôi luyện trong thời gian dài không dễ bị mai một như vậy. Tuy không hiểu ngôn ngữ của thế giới ma pháp nhưng thị giác và khứu giác nhạy bén của y chắc chắn đã nhận ra đống xác chết đằng kia rồi. Không cần nghĩ sâu xa thì ai cũng đoán ra được những kẻ đứng đây là thủ phạm rồi! Thiểm Vân gắng gượng hết sức từ từ đứng dậy, y hướng đôi mắt đầy phẫn nộ nhìn năm tên giáo sư. Thấy vậy, một tên nói. Vì chúng mặc áo trùm đầu nên tôi chẳng nhìn rõ được mặt kẻ nào: "Xem kìa, hắn hình như đang muốn giết chúng ta đấy!" Nghe vậy, một tên khác khịt mũi khinh bỉ: "Hừ! Làm như ta sẽ để một tên bẩn thỉu rách rưới chạm vào mình vậy!" Nói rồi gã vung quyền trượng lên đánh mạnh vào lưng Thiểm Vân làm y ngã khụy xuống. Thấg thế đám còn lại không ai hỏi ai, đều nâng quyền trượng lên đánh tới tấp vào thân thể đầy thương tích của Thiểm Vân, chúng cười nhạo y. Trong khi y chỉ có thể ôm đầu chịu trận do không còn chút sức lực nào. Tôi muốn lao vào ngăn cản lắm chứ, nhưng bây giờ có làm gì thì cũng vô dụng! Chưa bao giờ tôi cảm thấy bất lực giống như bây giờ! Bỗng dưng... Panggg Một luồng uy áp từ Thiểm Vân toả ra đẩy bay năm tên giáo sư ra xa, chúng kinh ngạc: "Tên này... hoá ra cũng biết giấu nghề à!" Lúc này mũ trùm đầu của bọn chúng đã bay ra rồi nên tôi có thể nhìn rõ mặt từng tên một. Toàn bộ đều là nam giới và nhìn rất trẻ, mặc dù theo như chúng nói thì đã qua tuổi 30 rồi. Sự thực là Thiểm Vân chẳng còn ngón nghề nào để mà giấu cả, uy áp vừa rồi là đến từ nạp giới trên tay y, tức là Chu Trường An. Tôi khâm phục sức mạnh của ông ta thật đấy! Biết bao giờ tôi mới đạt được tới trình độ này. Chắc là sẽ sớm thôi nhỉ! Hết chương 76
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]