Đêm qua Bệ hạ để Cố Ánh Liễu lưu lại tẩm điện, trên triều nhìn đắm đuối Cố Ánh Liễu, lại còn đồng ý cho Đại Lý Tự phúc thẩm án tham ô của Cố Vạn Sinh, mục đích là gì không cần nói ai cũng biết.
Kết thúc thượng triều, mấy vị đồng liêu đi về hướng cửa cung, khe khẽ nói nhỏ:
"Chúc mừng Cố Thị lang, tại hạ bái phục tinh thần của ngài, lấy sắc dụ quân".
Cố Ánh Liễu quay đầu, khóe miệng gợi lên độ cong nhạt nhẽo.
Y còn tưởng là ai, hoá ra là Từ Thành Hoằng, "Trạng Nguyên lang" kim bảng đề danh ba năm trước.
Y cùng Từ Thành Hoằng đấu với nhau đến thi đình thì Tiểu Hoàng đế nói rất tán thưởng tài văn chương của y, vốn nên khâm điểm y là Trạng Nguyên, nhưng lại vì tướng mạo y quá mức xinh đẹp mà giảm xuống "hợp lý" thành Thám Hoa.
.
Từ Thành Hoằng vì chuyện đó mà tức giận đến bây giờ, chỗ nào có y cũng chĩa vào xỉa xói.
"Cảm tạ, nhưng sao mà so được với người nào đó muốn lấy sắc dụ quân cũng không đủ tư cách." Cố Ánh Liễu phủi phủi ống tay áo to rộng.
"Ngươi...... Ta đương nhiên không muốn trở thành loại người nằm dưới thân người khác mà hầu hạ." Từ Thành Hoằng tức giận đến mặt đỏ tai hồng.
"Ngài cũng biết ta là nằm dưới hầu hạ hạng người nào đấy." Cố Ánh Liễu chỉ ngón tay lên trời cao.
Từ Thành Hoằng phất tay áo chạy lấy người.
-
Thịnh Kinh thành, quán trà Nam Thụ, rèm mảnh lục sa buông xuống sương phòng kín, Thẩm Già ngồi đối mặt với Cố Ánh Liễu, rõ ràng là bạn tốt nhiều năm.
"Ánh Liễu, hôm qua ngươi có phải chịu bắt nạt không?" Thẩm Già đưa tay châm trà cho y, đầu ngón tay lướt qua vết rạn trên thân ly ngọc, rót trà Mãn Thanh, hơi nóng bốc lên.
"Không, Tiểu Hoàng đế cho ta ngủ ở Sùng Dao Điện một đêm thôi." Cố Ánh Liễu lắc đầu.
"Ánh Liễu, án tham ô giờ giao cho Đại Lý Tự thẩm tra, Cố Thượng thư ăn hối lộ trái pháp luật đã rành rành, tuy rằng triều ta không có quy định tội liên đới, nhưng về sau ngươi muốn lên chức chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng." Thẩm Già thu lại ấm trà, đặt trên than lửa đỏ hồng.
"Dù không giao cho Đại Lý Tự thẩm tra thì ta cũng chẳng có hy vọng nào thăng quan tiến chức. Tiểu Hoàng đế sẽ không ngốc đến mức để cho con trai của gian thần ăn mọt quốc khố trở thành Thượng thư kế nhiệm đâu." Cố Ánh Liễu nâng chung trà nhấp môi, khuôn miệng vốn đã diễm sắc mê người nay như được bôi lên một lớp thuỷ quang, càng nũng nịu động lòng. "Thẩm Già, ta đã không có tương lai lâu rồi."
"Ánh Liễu, người chính trực như ngươi sao lại nói là không có tương lai?" Thẩm Già nhìn đám người đang nhốn nháo ngoài cửa sổ. "Việc của Cố thượng thư không phải lỗi của ngươi, hai chữ trung hiếu, "trung" đặt trên đầu, theo sau mới là "hiếu". Mấy tháng trước khi ngươi đem tội của ông ta đưa cho ta, kết cục đã rõ, chỉ là ta không rõ tại sao còn muốn Đại Lý Tự chứng thực hành vi phạm tội thêm?"
"Ta tự có suy tính". Cố Ánh Liễu rũ mắt. "Ngươi cứ xử lý theo luật pháp, không cần bận tâm đến ta đâu."
Cố Ánh Liễu cũng không ngờ Tiểu Hoàng đế sẽ thật sự đáp ứng đưa việc này cho Đại Lý Tự xử lý. Nếu là Tiểu Hoàng đế ngày xưa, chắc chắn không nói lần hai mà lập tức bác bỏ ngay.
Y quỳ gối trước Tuyên Đức Điện cũng chỉ là giả vờ thôi.
Để Hình Bộ xử lý thì nhiều nhất cũng chỉ phán Cố Vạn Sinh lưu đày thôi, nhưng nếu Đại Lý Tự ra tay thì chiếu theo luật pháp, chắc chắn là trảm.
Y đương nhiên là muốn ông ta chết.
Cố Ánh Liễu một thân y phục màu son, nốt chu sa đỏ chót giữa mày bị hơi nước của trà vân vê mờ mịt, lại sáng quắc như máu.
-
Hạ triều xong, Dung Nhứ nằm liệt trên trường kỷ trong Tuyên Đức Điện, lên triều còn mệt hơn chạy 1000 mét.
Tổng quản Thái giám Điền Cát tay cầm phất trần, khom người đứng cách đó không xa.
"Một chiêu ban nãy của Bệ hạ thật sự cao minh, vừa nhục nhã Cố Ánh Liễu lại vừa khiến Hoắc Trừng khó ở."
Dung Nhứ kiểu ???
Cậu muốn nhục nhã Cố Ánh Liễu lúc nào cơ? Làm Hoắc Trừng khó ở thì đúng rồi, mình cùng bạch nguyệt quang của hắn ở chung một phòng, không tức chết mới lạ!
"Đừng nói bậy."
Nếu tính cậu giờ là xã súc (*),Cố Ánh Liễu chính là cấp trên trực tiếp của cậu, KPI của cậu có hoàn thành được không còn phải xem sắc mặt của y, làm sao cậu dám nhục nhã Cố Ánh Liễu?!
(*) Đại khái là làm công ăn lương như trâu bòa
Dung Nhứ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng kết luận lại, dù sao cũng là xuyên vào một quyển Long Dương, đương nhiên không thể dùng logic bình thường mà đánh giá sự việc.
Cố Ánh Liễu là thụ, thế thì tương tự với thân phận nữ tử.
Thân thể cậu tuy là song tính, nhưng người ta ở ngoài không biết, chỉ biết là nam thôi. Trai đơn gái chiếc chung một phòng, không phải là làm vấy bẩn thanh danh Cố Ánh Liễu thì là gì?!
Mắ! Hôm qua chỉ lo lắng sức khỏe của Cố Ánh Liễu, nhất thời không chú ý đến vấn đề danh dự nhân phẩm này, là cậu sơ suất.
"Lão nô biết sai." Điền Cát đứng ở một bên khom người quỳ lạy.
Tiểu Hoàng đế nghĩ gì, ông ta không đoán nổi nữa.
Hôm qua để Cố Ánh Liễu trong tẩm điện mà lại không làm gì, còn không phải là muốn mượn cớ làm nhục y à?
Dung Nhứ nhớ ra tối qua Cố Ánh Liễu nói ngọc bội của y bị Cố Dịch Sơ đoạt mất, cậu liền muốn đền bù y một cái coi như bồi tội chuyện vừa rồi.
Hình như cái lúc trước là gì mà Thị nam hồng ngọc bội, nghe là đã không thích hợp với Cố Ánh Liễu rồi.
Trong đầu hiện lên dung mạo điệt lệ của thanh niên, môi hồng răng trắng, nhìn qua đã thấy rực rỡ, lá phong có vẻ khá hợp, thì đưa ngọc bội phong đỏ vậy.
"Lão nô sẽ hỏi Chưởng quản quốc khố rồi hồi Bệ hạ." Điền Cát phe phẩy bụi bặm cẩn thận.
"Ừ, Cố Thị lang hạ triều liền về phủ rồi à?" Dung Nhứ duỗi người.
"Hồi Bệ hạ, Cố Thị lang sau triều hội liền ra khỏi cửa cung," Điền Cát cười nhắc nhở, "Hôm nay là mười lăm trăng tròn, Ngài nên đến Tiêu Phòng Điện."
Tiêu Phòng Điện?!
Dung Nhứ dốt đặc lịch sử cũng vẫn biết Tiêu Phòng Điện là tẩm điện của Hoàng Hậu.
Cậu phải ngủ cùng Hoàng Hậu?
Thiếu niên mặt đỏ bừng như bị xông hơi. Trước khi xuyên sách cậu chưa kết giao bạn gái bao giờ, vừa đến đã phải ngủ cùng nữ hài tử...
Cậu có thể cự tuyệt không?
Không biết Hoàng Hậu có xinh đẹp không, Dung Nhứ nói thầm trong lòng.
Cậu đứng dậy bước ra ngoài Tuyên Đức Điện, mưa xuân qua đi, gió thổi thật mạnh.
Mái hiên phi kiều bị ánh nắng mặt trời chiếu qua, làm lộ ra hạt mưa còn sót lại trong khe ngói lưu ly, ngẫu nhiên rơi tí tách xuống một giọt nước trong suốt, chưa kịp chạm đất đã bị thổi tan trong làn gió.
"Tiêu Phòng Điện đi hướng nào?"
Dung Nhứ bước chậm trên hành lang dài màu son, Điền Cát cụp mi rũ mắt ở đằng sau.
Cung nữ thái giám đi ngang qua, có người nâng theo đồ vật tinh xảo khom lưng hành lễ với cậu.
Cậu không quen mặc quần áo cổ đại, ngọc bài dài gần 1 mét nặng phát khiếp đè lên hai đầu gối, muốn bay nhảy gì đều vướng ngọc bội, vừa nặng vừa sắc, không thể không đi chậm.
Khó trách cổ nhân đều nói đến lễ nghi khi đi đường, thú thực là có cái ngọc bài này muốn đi cũng khó nói chi chạy.
"Bệ hạ, hôm nay trước hết đến Trường Nhạc Cung thỉnh an, sau đó hẵng đến Tiêu Phòng Điện." Điền Cát liếc nhìn vẻ mặt Dung Nhứ.
Tiểu hoàng đế hôm nay rất khác trong quá khứ, hình như không nhớ rất nhiều việc, có vẻ giống với trước khi bị bệnh ba năm trước.
Dung Nhứ gật đầu, Thái Hậu với Hoàng Hậu, đương nhiên là Thái Hậu quan trọng hơn.
Nguyên tác không viết bao nhiêu về vị Thái Hậu này. Sở dĩ Tiểu Hoàng đế chỉ là công cụ người, Thái hậu nương nương là người bên cạnh công cụ người, có gì mà khai thác.
Thiếu niên theo Điền Cát băng qua cầu, đến Trường Nhạc Cung trước.
Trường Nhạc Cung rộng lớn, nằm ở phía Tây Bắc hoàng cung, rất dễ nhìn thấy.
Thủ vệ thái giám cung nghênh Bệ hạ giá lâm, cung nữ cũng lục tục quỳ an.
"Miễn lễ."
Dung Nhứ vẫn chưa thể làm quen với quy cách ở đây, trước đây làm gì có loại trải nghiệm này đâu, giờ làm gì cũng nhận phải sự chú ý, hành động ở dưới mí mắt người khác chẳng khác gì với camera.
Ngồi phía trên Trường Nhạc Cung là một vị phụ nhân đoan trang, trông bộ dáng không quá 30 tuổi, khoác lên mình một bộ y phục có hoa văn màu chàm, trên cổ mang một chuỗi vòng cổ trân châu, nhìn ung dung mà hoa quý.
Bên cạnh phụ nhân có một thanh niên với tư thái nửa ngồi xổm, y phục màu son bó tay, tóc buộc đuôi ngựa lên cao, thần thái ngang ngược lại kiêu ngạo.
"Nhứ Nhi, biểu ca con khó lắm mới đến Trường Nhạc Cung một chuyến, đúng lúc gặp, vừa vặn quá." Hoắc Thái hậu thân thiết gọi nhũ danh của Tiểu Hoàng đế.
Dung Nhứ hành lễ đơn giản với Hoắc Thái hậu, ánh mắt liền liếc qua chỗ thanh niên một chút.
Biểu ca của Tiểu Hoàng đế cùng ngoại hình kiểu này, không phải thanh mai trúc mã của Cố Ánh Liễu, Tiểu Tướng quân tuổi trẻ tài cao, Hoắc Trừng đấy à?
"Bệ hạ thánh an." Hoắc Trừng hành lễ với Dung Nhứ qua loa.
Nếu cậu là nguyên chủ, giờ phút này chắc là đang không ngừng thổn thức, người trong lòng nhìn cậu bằng nửa con mắt huhu.
Nhưng Dung Nhứ đương nhiên là không ngại. Cậu không thích Hoắc Trường, đến Trường Nhạc Cung cũng chẳng có ý định muốn gặp hắn.
"Hồi còn nhỏ hai đứa chơi với nhau thân thiết thế, sao lớn lên lại xa cách thế này?" Hoắc Thái hậu nhíu mày kéo Dung Nhứ cùng Hoắc Trừng lại, đặt tay hai người lên nhau. "Các ngươi là anh em họ, nên giúp đỡ nhau mới đúng."
Dung Nhứ không ngờ Thái hậu sẽ đột ngột ra chiêu kiểu vậy, cậu không muốn tiếp xúc với Hoắc Trừng đâu á á á...
Lòng bàn tay Hoắc Trừng trùm lên mu bàn tay cậu, nóng bỏng, lại có vết chai dày lơ đãng lướt qua da thịt mềm mại.
Da đầu Dung Nhứ tê rần nổ tung!!! Hoắc Trừng chắc cmn là hiểu nhầm cậu bảo Thái hậu tác hợp cho bọn họ!
Trong truyện gốc, mục tiêu đầu tiên của Dung Nhứ chính là Hoắc Trừng. Thiếu niên còn trẻ đã trở thành danh tướng, tính tình tùy tiện bừa bãi, nhưng lại là tình đậu sơ khai của Tiểu hoàng đế. Cậu ta theo đuổi Hoắc Trường oanh oanh liệt liệt, đến nỗi Thịnh Kinh ai ai cũng đều biết.
Dung Nhứ rút tay về, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Sinh mệnh đáng quý nhường nào, cậu cách địa ngục lại gần thêm một bước.
Hoắc Trừng tinh ý nhận ra hôm nay Dung Nhứ không đúng lắm.
Bàn tay bên dưới da thịt trơn mượt, khiến người ta hận không thể nào cầm lấy mà nắm chặt. Đến khi hắn phản ứng lại đây là tay của Dung Nhứ, biểu tình ác liệt muốn ném ra thì lại e ngại Thái hậu nương nương nên không vùng ra, không nghĩ đến cậu sẽ rút tay về trước.
Lạt mềm buộc chặt?
Da thịt thiếu niên trắng nõn, gương mặt phiếm hồng nhạt, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, môi ngậm chặt, hiển nhiên là quá kích động.
Hoắc Trừng càng khẳng định suy đoán của chính mình, Dung Nhứ chắc chắn đang đổi biện pháp câu dẫn hắn!
Hoắc Thái hậu nhìn bộ dáng hai người không thèm nhìn nhau, buông tay ra.
Mấy trăm năm trước có thuật sĩ từng nói, Dung thị sẽ xuất hiện dị tượng nam sinh tử, vì mất nước mà hiện ra. Bà lo sợ Tiên đế sẽ giết chết hài nhi của mình nên liều mạng che giấu thân phận song nhi của Tiểu Nhứ Nhi đến ngày nay. Ngày trước còn nghĩ Tiểu Nhứ Nhi có thể sống cùng Hoàng hậu qua ngày, thế thì việc cậu là người song tính có thể giấu được cả đời.
Ai ngờ cậu lại si mê Hoắc Trừng, còn nhốt người trong lòng của Hoắc Trường ở Sùng Dao Điện, muốn chặt đứt vọng tưởng của Hoắc Trừng.
Không khí trong điện xấu hổ đến yên tĩnh, huân hương mờ khói bay lên, xua đi một chút hơi ẩm ngày xuân.
Hoắc Trừng nhanh chóng cáo từ Thái hậu, trong điện chỉ còn Dung Nhứ cùng Hoắc Thái hậu.
"Nhứ Nhi, ai gia biết con thích Hoắc biểu ca, nhưng con không nên đối xử như vậy với Cố Ánh Liễu. Cố Vạn Sinh tham ô bỏ tù là ông ta sai, không nên lấy chuyện này để bắt ép Cố Ánh Liễu. Trên quan trường thanh danh là quan trọng nhất, con làm thế này Cố tiểu lang quân biết xử lý thế nào?"
Dung Nhứ ngập ngừng không biết mở miệng thế nào, vì cậu cũng không có ý định đó.
Việc tốt chẳng được, lại còn đắc tội đùi vàng.
"Con hiện tại không thích Hoắc biểu ca." Dung Nhứ dựa vào đầu gối Hoắc Thái hậu, cọ cọ.
"Lớn thế rồi còn làm nũng." Hoắc Thái hậu yêu thương vuốt ve mái tóc đen của cậu. "Thế Tiểu Nhứ Nhi thích ai nào? Cố Thị lang à?"
"Không phải đâu." Dung Nhứ phủ nhận ngay lập tức.
Cả Cố Ánh Liễu lẫn ba vị công kia đều không dễ chọc, cậu còn muốn sống lâu hơn một tí.
Thiếu niên nghe Hoắc Thái hậu lải nhải, cảm thấy rất quen thuộc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]