Edit vì H nma cũng méo ngờ là cái bộ này dài điêng quá đau đớn
----
Hoắc thái hậu trước tiên còn sợ quấy rầy kế hoạch của Cố Ánh Liễu.
Y trở lại quân trướng, tay cầm quân trắng tự mình đánh cờ.
Ánh sáng mỏng manh từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, bàn tay trắng bệch của thanh niên vươn ra từ tay áo tím đậm, tựa như ngọc khắc.
Cố Ánh Liễu buông quân cờ, quân đen bị ăn hết không giấu được nôn nóng.
Trước phạt mưu, sau phạt giao, tiếp theo phạt binh rồi hạ thành.
Chẳng lẽ bất luận thế nào cũng phải đi đến bước cuối cùng sao? Cố Ánh Liễu rũ mi, môi mỏng phơn phớt, nốt chu sa đỏ chót.
Ánh sáng rơi xuống bên mũi như tàn ảnh, nửa người thanh niên chìm vào bóng tối, như chưa quét đi hết bụi bặm.
Cố Ánh Liễu đi ra khỏi doanh trướng, phân phó cấp dưới, "Lương thảo phía Tây Nam dời hết chưa?"
Cấp dưới trố mắt một cái, chớp mắt, trả lời, "Đã dời đi xong."
Cố Ánh Liễu nhàn nhạt nói, "Nếu có người tới, để cho hắn thiêu, cứ tính là ta đốt tiền giấy trước."
Kể cả Hoắc Thái hậu có biết kế hoạch của y hay không, cho nên phải nắm chắc cơ hội cuối cùng.
Trận chiến này là tâm nguyện của bà, cũng là tâm nguyện của Hoắc gia quân.
Cố Ánh Liễu vốn định dùng lương thảo để kích thích Dung Tích, để hắn cho rằng lương thảo của mình đã vô dụng, lại hành quân lặng lẽ, giả vờ kéo dài thời gian, dụ hắn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-mang-thai-nhai-con-cua-quyen-than/2759295/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.