Thác Mộc Tùy ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát Dung Tích, "Y là kẻ thù của ngươi, bây giờ đến đòi nợ ngươi? Vương gia này, mượn đao giết người không nên dùng như thế đâu."
Dung Tích nghe khẩu âm đặc sệt của Thác Mộc Tùy, tim rơi xuống đáy cốc.
Hắn bi thương nghĩ, không ngờ bản thân hô mưa gọi gió trong triều mười năm, cuối cùng lại chết mất xác ở một ngọn núi vô danh của huyện Ninh Viễn.
Sau khi giết Dung Nhứ không thành, hắn liền mất đi dã tâm vốn có.
Nếu không thể trở thành kẻ đứng đầu thiên hạ, thì kéo dài hơi tàn mà sống lay lắt có ý nghĩa gì?
2
Nếu hắn không có đoạn thời gian hô mưa gọi gió kia, hẳn là có thể lặng lẽ sống ở một góc nào đó trong Lê Triều, chờ đợi cái chết già.
Nhưng được rồi lại mất đi, ai có thể chấp nhận được kết cục này?
Trong đầu Dung Tích hiện lên hình ảnh kiếp trước. Đời trước hắn chết vì sự tự phụ của bản thân, đời này lại bại bởi trù tính của Cố Ánh Liễu, tên nam nhân mặt mày như sương tuyết này lại có nhiều người giúp đỡ y đến thế sao...
Hắn lao lực vất vả một đời này, chẳng lẽ là để chứng minh, bất kể thế nào, hắn cũng không đấu lại Cố Ánh Liễu à.
Sống cũng vậy, chết cũng thế.
Dung Tích trầm mặc sau một lúc lâu, nói, "Thác Mộc Tùy, ngươi muốn giết thì giết, đừng dài dòng nữa."
Thác Mộc Tùy kinh ngạc với chuyển biến của hắn, mới qua bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-mang-thai-nhai-con-cua-quyen-than/2759292/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.