Chương trước
Chương sau
Editor: hatrang.

- --

Ngày hôm sau, Khương Ngâm gần như không thể đứng vững nổi, vòng eo bủn rủn vô lực, cậu thoáng nhìn mình trong gương, khắp nơi đều lưu lại dấu vết xanh xanh tím tím, thê thảm đến độ không khác gì bị vừa trùm bao tải đánh túi bụi.

Sắc mặt cậu tối sầm xuống.

Hệ thống 661 nhanh nhảu nói một câu không mấy an ủi: “Nghĩ theo hướng tích cực đi, ít nhất cậu đã hấp thụ được không ít linh khí của bọn họ rồi. Bây giờ chỉ cần chờ thời cơ thích hợp thì liền sẽ đột phá Nguyên Anh trung kỳ, sừng rồng cũng sẽ cao hơn.”

Khương Ngâm hơi đỏ mặt, cậu cũng muốn tỏ vẻ giận dỗi đó chứ, thế nhưng đúng thật là bọn họ cho cậu quá nhiều, giờ còn làm mình làm mẩy nữa thì thật nhỏ mọn.

Đến nỗi ngay cả Ma Tôn trong thân thể cũng được cậu bỏ qua. Người này ngồi trong đan điền cậu đến nghiện rồi, cứ thu nhỏ nguyên thần lại bắt nạt Khương Ngâm mini suốt. May mắn là sau khi song tu xong đối phương cũng nhận được khá nhiều linh khí, nên bây giờ đang thiền định dưỡng thương, trở nên đặc biệt yên tĩnh.

Cậu định xuống lầu ăn chút gì đó, mặt trời đã sớm lên cao, đệ tử lười biếng ngủ nướng đến mức này ước chừng chỉ có mỗi Khương Ngâm mà thôi. Bởi vì đại hội môn phái sắp đến, đại đa số mọi người đều muốn tận dụng từng chút một thời gian để nâng cao tu vi.

Một lúc sau, cậu tình cờ gặp phải Thẩm Thôi Anh từ tầng dưới đi lên, thế là hai người đứng trên hành lang lầu hai mắt đối mắt với nhau. Song có lẽ là do dáng vẻ say rượu vô cùng ngoan ngoãn của Khương Ngâm đêm qua vẫn còn đó, nên phản ứng Thẩm Thôi Anh khá ôn hòa, hắn chỉ khoanh tay trước ngực hừ một tiếng, giống như đang trách móc thiếu niên sao lại dậy muộn như vậy.

Loại dịu dàng này kéo dài cho đến khi hắn chợt phát hiện ra đôi môi sưng tấy bất thường của Khương Ngâm, bèn vội nhìn lại bước chân đầy khó nhọc của đối phương. Giây tiếp theo, chân mày Thẩm Thôi Anh liền cau có hết cỡ, gân xanh trên trán không ngừng nổi lên, “Mẹ nó, tối qua ngươi lại chạy đi đâu? Quả nhiên không hề an phận chút nào, chỉ hơi lơ là một chút đã vội đi lang chạ với tên ất ơ nào đó rồi sao?”

Khương Ngâm đang vịn tay vào lan can, bất ngờ bị hắn túm mạnh làm cho suýt ngã lăn quay. Cậu vốn muốn gào lên cãi lại, nhưng trong lòng đột nhiên cảm thấy chột dạ, thế nên câu trả lời có chút ngập ngừng: “Cái gì mà tên ất ơ chứ, ngươi đừng có bậy bạ!”

Thẩm Thôi Anh bị chọc giận đến mức bật cười. Đường nét hắn vô cùng sắc bén, dung mạo trẻ trung mang theo nét phóng khoáng, chỉ cần hơi biếng nhác cong môi cũng lộ ra khí tức xấu xa không đứng đắn. Thế nhưng trong mắt Khương Ngâm thì người này không khác gì hung thần ác sát cả. Quả nhiên, nam nhân nọ liền nhìn xung quanh, thấy không có ai bèn trực tiếp đè cậu lên lan can: “Ngươi nghĩ ta ngốc lắm phải không? Môi đã bị cắn sưng lên cả rồi, còn tính lừa ai hả?”

Nửa người của Khương Ngâm ngã ra sau, gần như treo lơ lửng trên không, thiếu niên sợ tới mức siết chặt lấy áo Thẩm Thôi Anh, “Này này này, ngươi làm gì vậy, mau thả ta ra, sắp ngã rồi!”

“Nói! Rốt cuộc là ai, không trả lời thì ta liền ném ngươi xuống!” Thẩm Thôi Anh cọc cằn, hung ác uy hiếp người dưới thân, hắn muốn nghe xem là tên không có mắt nào dám trộm heo dưới mi mắt hắn.

Nhà có nuôi một bé heo, song dẫu có ngốc thế nào thì cũng chỉ hắn mới được bắt nạt, còn nếu người ngoài dám thèm muốn sao, ha ha.

“Không có ai cả mà, hu hu hu, mau thả ta ra, đồ khốn khiếp Thẩm Thôi Anh nhà ngươi!” Khương Ngâm bị dọa sắp khóc, sao hôm nay con choá này lại nổi điên thế, “Từ tối qua đến sáng ta vẫn luôn ở trong phòng, không hề bước chân ra ngoài nửa bước, được chưa!?”

Không đi ra, chẳng lẽ là người nọ chủ động tiến vào? Thẩm Thôi Anh cười khẩy một tiếng.

Chỉ có hắn và Vệ Từ mới có chìa khoá phòng Khương Ngâm, nếu đã không phải ta, thì sư phụ nửa đêm chạy đến chỗ ngươi chắc? Vẻ mặt cười cợt bình thản của Thẩm Thôi Anh đột nhiên cứng đờ, từ từ! Sẽ không thật sự là như vậy đi…

!?

Bàn tay nắm lấy cổ áo Khương Ngâm hơi buông lỏng, lúc này, thiếu niên nhanh chóng chạy bay ra như chú chuột nhỏ linh hoạt. Cậu tựa lưng lên cầu thang gần đó, vỗ vỗ ngực, cả khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trông rất sợ hãi.

“Ta nói cho ngươi biết, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi!” Đôi mắt cậu đỏ hoe, tức giận trừng đối phương một cái, sau đó lập tức lui lại, sợ sẽ chọc điên nam nhân nọ lần nữa.

Ha.

Vừa nhát gan, vừa không chịu nổi cơn thịnh nộ.

Tựa như một chú chim nhỏ, chỉ cần chớp lấy thời cơ liền sẽ lặng lẽ mổ ngươi rồi bay đi thật xa, để lại ngươi đứng yên không thể làm gì được.

Thẩm Thôi Anh bực bội chọt chọt lưỡi lên hàm trên, đột nhiên cảm thấy trong lòng bừng bừng lửa giận âm ỉ khó có thể phát tiết. Con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm Khương Ngâm, nam nhân có chút khó khăn mở miệng: “Có phải là... Sư phụ không?”

Hắn vạn lần hy vọng câu trả lời sẽ là hai từ “không phải”, bởi nếu là người khác hắn còn có thể quang minh chính đại giáo huấn, nhưng mà nếu là sư phụ, nếu là...

Vì sao nhắc đến sư phụ hắn liền không còn tự tin nữa, vì sao những người khác lại không thể đến gần Khương Ngâm, vì sao chỉ cần nhìn thấy dấu vết trên người thiếu niên lại khiến hắn tức giận như vậy?

Mười vạn câu hỏi vì sao chạy loạn trong tâm trí, Thẩm Thôi Anh bực bội lắc lắc đầu, lòng không ngừng tự nhủ rằng: bởi vì Khương Ngâm đã là người của sư phụ nên hắn đương nhiên không thể để cậu tiếp tục chạy lung tung gây phiền phức. Hơn hết, hắn thân là sư huynh, không cách nào trơ mắt nhìn thiếu niên trêu hoạ ghẹo nguyệt khắp nơi. Có đôi khi hắn thật sự muốn bẻ gãy chân người nọ, nhốt chặt đối phương trong phòng kín, như vậy Khương Ngâm liền sẽ trở nên ngoan ngoãn dễ bảo y hệt cái đêm say rượu hôm đó…

Nhưng vì sao vẫn thấy khó chịu như vậy! Thẩm Thôi Anh nhìn về phía Khương Ngâm, đồng tử dần đỏ lên.

Rồng nhỏ mở to hai mắt, ê, ta chưa nói gì cả nha, tất cả đều là chính ngươi suy đoán!

Thấy biểu cảm này, Thẩm Thôi Anh còn thắc mắc gì nữa, hắn giơ tay chỉ vào Khương Ngâm, nghẹn đến cả gương mặt đỏ bừng bừng, song cuối cùng lại không nói gì, liền vung tay áo tức giận rời đi.

Để lại thiếu niên đứng chôn chân tại chỗ, này, alo! Cậu đã vào sẵn tư thế chiến đấu rồi, sao lại đột ngột bỏ đi mất? Ơ! Làm cậu ăn một cơn gió lạnh (từ tay áo) đấy biết không!

Kì cục!

- --

Khương Ngâm một mình thong thả bước xuống lầu, lấy một phần cháo trắng và ít rau xào, bắt đầu chậm rãi dùng bữa. Ngoài khách điếm là các đệ tử nghiêm túc luyện kiếm dưới sự chỉ đạo của sư huynh mình, cũng không thiếu kẻ cùng nhau tỷ thí tranh tài, vô hình chung lại làm dáng vẽ nhàn nhã bên này của cậu rất đáng ghen tị.

Khương Ngâm quay đầu lại nhìn nhìn, phát hiện trong đại sảnh còn có một người khác cũng đang ăn giống mình. Tình cờ thay, đối phương cũng vừa chạm mắt, Khương Ngâm thấy thế liền lễ phép mỉm cười.

Một lát sau, cậu mới chợt nhận ra hình như người kia trông cứ quen quen?

Cậu lần nữa nhìn chằm chằm người nọ, cuối cùng mới nhớ ra, đây không phải là vị đệ tử bị Khổng Tuyên ức hiếp sao. Không biết diễn biến sau đó thế nào, nhưng đối phương vẫn còn ở chỗ này, hẳn là cũng không bị Khổng Tuyên tiếp tục gây khó dễ nữa.

Khương Ngâm thấy hắn lẻ loi ăn cơm một mình, gần như vùi đầu vào trong chén, nhìn qua rất khiếp nhược yếu đuối, chắc cũng không có bằng hữu gì. Cậu nghĩ nghĩ một lúc rồi bưng cháo qua ngồi cạnh đối phương, cong cong mắt cười như vầng trăng non, “Xin chào, còn nhớ ta là ai không? Ta...”

Thiếu niên còn chưa nói xong, người nọ đã sốt ruột vội đáp: “Ta biết ngươi!”

Hắn lén lút nhìn Khương Ngâm, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ta biết ngươi, ngươi là tiểu đệ tử của Khấp Thủy Kiếm Quân*, Khương Ngâm.”

*chủ của Khấp Thủy Kiếm (Vệ Từ)

Khương Ngâm không ngờ đối phương vẫn nhớ đến mình, cậu cười cười: “Ta cũng nhớ rõ tên của ngươi, ngươi là Lâu... Lâu Thanh phải không? Ha ha ha, cái tên này rất đặc biệt, nghĩ một chút là nhớ được!”

Đôi con ngươi xanh xám của Lâu Thanh gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên, dán chặt lên nụ cười tươi treo trên đôi môi hồng nhuận không khác gì ánh mặt trời rạng rỡ. Hắn bỗng có cảm tưởng người nọ sinh ra đã luôn vô tư vui vẻ như thế rồi, dù là ai đi chăng nữa, chỉ cần nói chuyện với cậu đều sẽ thấy vô cùng thoải mái dễ chịu tận sâu trong tâm can.

Thật là đáng hâm mộ.

Một lúc sau, hắn lại cúi đầu xuống, đôi mắt phủ kín một tầng xám xịt ám trầm.

Đặc biệt sao?

Thật ra đó chỉ là cái tên bình thường đến không thể bình thường hơn mà thôi, như là rêu xanh mọc khắp nơi trên mặt đất*, vừa mục nát lại ẩm ướt, bị người người giẫm đạp dưới chân, không chút nào nổi bật... Nói tóm lại, giống hệt con người của hắn, là một nhân vật tầm thường chẳng ai thèm đoái hoài, hoàn toàn đối nghịch với ánh dương ấm áp, mãi mãi trú ngụ tại nơi tăm tối âm u.

*楼青: Lâu Thanh, Lâu là một họ trong tiếng Trung nhưng chữ 楼 thuộc bộ Mộc, cộng thêm Thanh là màu xanh nên tui đoán hai chữ có hàm ý là rêu xanh

Lâu Thanh rụt cổ lại một chút, song sau đó liền ép mình ngẩng đầu lên, giống như lấy hết can đảm mà mời: “Ngươi muốn ăn cùng với ta sao?”

“Ừm, không ngại chứ?” Khương Ngâm thấy người nọ rốt cuộc cũng không còn cúi gằm mặt nữa, bỗng nhiên lại vui mừng. Đứa nhỏ này quá mức tự ti, nếu cố gắng thẳng lưng, chịu giao tiếp bằng ánh mắt và không trốn tránh nữa thì ắt hẳn là sẽ có rất nhiều người sẵn sàng kết bạn với hắn.

“Không... Không ngại.” Hắn muốn cúi đầu tiếp, song nghĩ đến Khương Ngâm vẫn còn đang nhìn mình, bèn ưỡn ngực lên, cố để làm cho bản thân trông không quá nhỏ bé hèn mọn.

“Muộn thế này rồi mới ăn sáng sao, ngươi cũng ngủ quên như ta nhỉ, ha ha ha?” Khương Ngâm thử mở lời trước, đùa giỡn một chút để không khí giữa cả hai bớt gượng gạo, chủ yếu là cậu muốn khiến người bên cạnh thả lỏng hơn, không cần lúc nào cũng căng thẳng.

Lâu Thanh nhìn thoáng qua Khương Ngâm, cũng ngượng ngùng nở nụ cười, nhỏ giọng đồng ý: “Ừm, ừm.”

Kỳ thực không phải như thế, là bởi vì không có ai thích hắn cả, càng đừng nói gì tới việc ngồi chung một bàn. Chỉ cần vừa nhìn thấy hắn, mọi người liền sẽ nhanh chóng tránh đi, cho nên hắn đành phải đợi đến khi tất cả dùng bữa xong rồi mới lặng lẽ qua ăn cơm.

Nhưng hắn không muốn để Khương Ngâm biết chuyện này, hắn không muốn đối phương xem thường mình.

- --

Ăn xong một bữa cơm, Khương Ngâm cảm thấy cực kỳ thoải mái. Lâu Thanh chính là hốc cây trong truyền thuyết, cả buổi, một đôi mắt xanh xám yên lặng nhìn cậu, chăm chú lắng nghe Khương Ngâm ba hoa chích chòe không ngừng. Thỉnh thoảng đối phương sẽ thấp giọng đón ý nói hùa theo vài câu, sau đó thẹn thùng cười cười, quả thực vô cùng thích hợp với bốn chữ “mỹ nam an tĩnh”.

Một người dám khoác lác, một người chịu lắng nghe.

Không khí giữa hai người thập phần vui vẻ, lúc Khương Ngâm rời đi còn hào hứng vỗ vỗ vai hắn, bảo đối phương không cần phải thẹn thùng, có thời gian cứ đến chơi với cậu, kết càng nhiều bạn càng tốt.

Lâu Thanh bẽn lẽn cười cười, tỏ vẻ đã hiểu.

- --

note của editor: mng đoán xem về sau anh Lâu Thanh này là ai nhé=)))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.