Editor: hatrang.
- --
Cảm giác ngứa ran lập tức lan ra khắp cơ thể.
Khương Ngâm đột ngột ngã vào lòng Vệ Từ, cậu khẽ nuốt khan, quả nhiên, giây tiếp theo đã nghe giọng nói có chút nghi hoặc của đối phương vang lên.
“Ngươi ổn chứ, có muốn vi sư đỡ ngươi đi nghỉ ngơi không?” Vệ Từ hỏi, lông mày y nhíu lại tràn đầy lo lắng, bàn tay rắn chắc mạnh mẽ chế trụ eo Khương Ngâm lại, phảng phất như phải hỏi cho ra lẽ.
Cậu bị ánh nhìn chòng chọc kia làm cho thoáng run rẩy, bởi vì hai tay không còn sức lực, thiếu niên cố gắng chống đỡ thân thể, tựa lưng lên cửa: “Không... ha... Ta không sao cả, sư phụ cứ về đi.”
Còn ở lại thì không diễn nổi nữa đâu.
Khương Ngâm xoay người lại, cậu ôm bụng thở hổn hển, trên gương mặt tinh mỹ sớm đã ửng hồng, thậm chí hơi nóng còn lan đến tận cần cổ, nhuốm nên sắc đỏ mê người, nhìn thế nào cũng có vẻ rất khổ sở.
Khoé môi Vệ Từ hơi nhếch lên, song ý cười lại không hề đọng lại nơi đáy mắt, y đưa tay chạm lên chiếc cổ thon dài của người đối diện, nhẹ nhàng xoa nắn. Tiếp xúc với hơi lạnh bất ngờ làm Khương Ngâm không khỏi rùng mình, cậu liền nhanh chóng muốn né ra, rồi lại bị Vệ Từ mạnh mẽ đè chặt lại, không thể cử động, “Không sao cả? Nhưng ta thấy ngươi bây giờ ngay cả đứng còn không vững, A Ngâm, thật sự không cần sư phụ giúp sao?”
Cả người Khương Ngâm nóng bừng bừng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-vai-phu-cua-van-nhan-me/3552524/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.