Editor: hatrang.
- --
Chu Dĩnh nói quả nhiên không sai, hai hôm sau Vệ Từ đã đến báo cho cậu về cuộc tỉ thí môn phái sắp tới.
Mặc dù một tháng nữa mới chính thức tổ chức, nhưng họ sẽ phải dừng chân ở Miêu thành, mà nơi đây phần lớn dân số là người thường, nên có quy định tu sĩ không được phép ngự kiếm phi hành, ai muốn vào thành cũng phải xuất trình giấy chứng nhận "không sử dụng pháp lực" thì mới được thông qua.
Khương Ngâm ngập ngừng hỏi: "Đồ nhi có thể đi không?"
Vệ Từ đúng là cũng đang suy nghĩ đến vấn đề này.
Trước đó y đã từng bị tà khí của Vạn Nhai Cốc xâm nhập, Thẩm Thôi Anh vất vả tìm kiếm rất lâu mới phát hiện một vị dược liệu quan trọng gần nơi diễn ra cuộc thi. Hai người bọn họ nhất định sẽ đi, song bên cạnh đó còn có thêm một chưởng môn, hai trưởng lão và 30 đệ tử cùng tham gia.
Y không muốn để Khương Ngâm lại trong tông môn, nhưng cũng sợ sau khi dẫn thiếu niên theo sẽ không thể chăm sóc chu đáo, nhỡ đến lúc y và Thẩm Thôi Anh ra ngoài hái thuốc thì cậu phải làm sao bây giờ?
"Ngươi muốn đi sao?" Vệ Từ hỏi.
Thẩm Thôi Anh khoanh tay dựa vào cửa, lười biếng nói: "Sư đệ, nếu ngươi đi thì đồng nghĩa với việc phải tham gia thi đấu, còn muốn đi không?"
Đối phương hơi híp mắt lại, chỉ kém chưa nói thẳng "Với một thân công phu mèo cào kia của ngươi á? Không sợ mất mặt sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-vai-phu-cua-van-nhan-me/3552507/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.