13.
Lúc ta tiến vào, trên tay Tiêu Dịch đang bưng một ly trà, thần sắc hắn rất lãnh đạm, khuôn mặt anh tuấn nửa che nửa đậy, tựa hồ đang nhìn hoa văn trên vách chén.
Ta cười hắn: "Vừa rồi cho ngươi ăn, tư vị cũng không tệ lắm chứ?"
Hắn từ chối cho ý kiến, buông chén sứ Thanh Hoa xuống, sau đó nói với ta: "A Ý, ta tới đón nàng trở về.”
Ta không chê cười hắn, không có được thú vị như trong tưởng tượng, có chút mất hứng: "Không cần ngươi đón, ta vốn muốn trở về.”
Hắn nhíu mày: "A Ý, nàng lúc trước hỏi ta, có dám thề trên trời nói một câu thích nàng hay không, ta hiện tại đã có đáp án.”
Ánh mắt của ta nhàn nhạt quét về phía hắn, cảm thấy một màn trước mắt này quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ: "Đây là chuyện ngươi muốn nói với ta?"
Hắn gật đầu, rất kiên quyết: "Đúng.”
Nhưng vậy thì có thể thế nào đây?
Ta đã không muốn nghe nữa rồi.
Tiêu Dịch, quả nhiên là đồ đê tiện, không có được chính là tốt nhất.
Hắn lại nghĩ tới cái gì, chỉ chỉ chén trà bên cạnh: "Đây là Lục Thanh Y tặng cho nàng phải không?"
Ta nhìn một hồi, âm thầm nghĩ: Đây là cái gì không có mắt, lại đem cái này cho Tiêu Dịch dùng! Thật là lãng phí.
Nhưng nó đúng là Lục Thanh Y tặng ta.
Nghe nói khắp thiên hạ chỉ có một bộ này, rất là trân quý, y đập không ít bạc mới tới tay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-nha-hoan-cua-nu-chinh-trong-sang-van/2754303/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.