Sau khi Vi Oanh bắt đầu chú ý tới tiểu thuyết, để Lục Chá chú ý tình hình hướng gió của tiểu thuyết bên ngoài cung, muốn lần theo dấu vết để tra ra xem rốt cục Nhất Niên Bồng là ai.
Nhất Niên Bồng, tên tục là Cỏ Đầu Tường.
Ai lại đi lấy bút danh này cho mình nhỉ?
Từ khi bắt đầu nghi ngờ, Vi Oanh cảm thấy ai nấy bên người đều rất khả nghi.
Lục Chá vừa khen nàng đẹp xong, trong nháy mắt lại hút nước miếng với Thiên Tuyết, khả nghi!
Hồng Châu thích nhất tác hợp Thiên Tuyết và nàng cùng chơi với nhau, khả nghi!
Thiên Tuyết.....đối với ai cũng có thể hút nước miếng, càng khả nghi!
Vi Oanh cắn bánh đậu đỏ, trong tay cầu tiểu thuyết, thảnh thảnh thơi thơi ngồi trên ghế đọc sách. Ánh dương quang ấm áp mùa thu rọi xuống, chiếu sáng cả người cả sách đến sung sướng, miễn cưỡng tựa lên ghế, lại âm thầm thoá mạ một phen cuộc sống xa hoa dâm dật ở cổ đại, hơn nữa trầm mê trong đó.
Tiêu Thiên Tuyết tìm đến nàng: "Oanh Oanh, ngươi lại đang đọc tiểu thuyết à."
Vi Oanh "ừ" một tiếng, không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm sách.
Tiêu Thiên Tuyết quen thuộc đi đến chiếc ghế bên cạnh nàng ngồi xuống, cầm lấy một miếng bánh đậu đỏ, nghiêng đầu nói: "Ngươi còn không biết sao, quyển tiểu thuyết này đã lỗi thời rồi."
"Nhanh như vậy đã lỗi thời?" Vi Oanh nâng mắt, ánh mặt trời chiếu rọi đôi con ngươi nhàn nhạt, đôi mắt nàng long lanh như ngọc lưu ly.
Tiêu Thiên Tuyết cắn một miếng bánh đậu đỏ: "Tay nghề của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-hac-nguyet-quang-cua-hon-quan-nay-chac-roi/283842/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.