Ôm tâm tình tịch mịch, Vi Oanh ôm mấy quyển tiểu thuyết vào lòng, trở lại Ngọc Lộ Điện là khoá mình trong phòng, quyết định phải nghiên cứu kỹ càng một phen.
Lối hành văn của Nhất Niên Bồng rất xuất chúng, bút pháp tinh tế, tình tiết chua xót ngược tâm.
Vốn Vi Oanh căn cứ "chỉ" "liếc một cái" mở quyển tiểu thuyết ra, kết quả càng ngày càng không thể cứu vãn, đọc mùi ngon, chẳng qua nội dung quá thanh thuỷ thuần tuý, không, xa xa không kích thích diễm tình bằng bản [Hậu cung mê tình lục].
Cung Đấu Cơ: "......Không ngờ ngươi ngay cả 'dưa'* của mình cũng có thể ăn!"
(*dưa: ý chỉ mấy tin bị đặt đồn đãi nhảm ko có tính xác thực)
Còn ăn ngon lành như thế.
Vi Oanh thắp nến lên, mặt sắp dí sát vào trang giấy, cố gắng phân biệt đám chữ nhỏ kia, tinh thần thân tàn chí kiên làm cho Cung Đấu Cơ nhìn mà nghiêm nghị. Thẳng đến khi đôi mắt đau đớn, thật sự một chữ cũng không nhìn thấy mới buồn bã buông quyển tiểu thuyết. Bỏ sách qua một bên, ngẩn ngơ ngồi trên giường, nhìn chằm chằm ngọn nến bị gió thổi lay động không ngừng.
Bốn phía một mảnh trầm mặc, ngoài phòng tiếng gió sàn sạt.
Cung Đấu Cơ: "Kí chủ, kí chủ? Vì sao ngươi không nói lời nào?"
Vi Oanh miễn cưỡng nhướn mày, vươn ngón trỏ, đặt bên môi: "Suỵt."
Cung Đấu Cơ im lặng.
Nhưng chỉ im lặng được vài phút, nó nhịn không được lại hỏi: "Kí chủ, ngươi không sao chứ?"
Kí chủ trầm mặc, hệ thống liền sợ, hiện tại Cung Đấu Cơ cũng rất kích động, sợ hãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-hac-nguyet-quang-cua-hon-quan-nay-chac-roi/283841/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.