Vân Thiều cong mắt, trong mắt là sự láu cá.
Rõ ràng là mặt mũi lạnh lùng cao ngạo, thâm sâu vô cùng, vậy mà bây giờ lại cười ranh như con mèo mướp lén trộm thịt. Đuôi mắt cong cong, cuốn cả nốt ruồi nhỏ màu đo đỏ vào trong, khóe môi và đôi mắt đều cong cong như vầng trăng khuyết, hàng mi dày cong cong khẽ rung rinh, được ánh nắng rọi thành màu vàng nhàn nhạt.
Tim Vi Oanh đập nhanh hơn mấy đập, nàng nhìn nàng ấy, tâm tình ngơ ngẩn.
Vân Thiều chống cằm, nhìn nhau một lát rồi dán người sang ôm lấy Vi Oanh, luồn tay thăm dò vào nút thắt đai lưng, rồi tháo nút thắt phức tạp một cách khéo léo nhanh chóng trong vòng mấy giây.
Vi Oanh: "Bệ hạ nhanh ghê."
Vân Thiều nói một cách đầy tự hào: "Tất nhiên rồi, ta đã đặc biệt luyện qua rồi mà."
Ai bảo Oanh Oanh cứ thích trói nàng ấy.
Bọn họ hết ôm rồi hôn, còn chưa kịp tiến thêm bước nữa, ngoài cửa lại vang lên tiếng gọi sốt ruột của Phúc Thọ: "Quốc cữu gia, Quốc cữu gia, giờ để ta vào thông báo một tiếng đã!"
Cung Hồng Ba dừng bước, nhớ đến chuyện ngày hôm đó, sắc mặt chẳng đổi: "Chuyện quân cấp bách, bệ hạ hãy còn... hoang đường!"
Phúc Thọ chạy lạch bạch vội vàng vào, mặt mày nhăn nhó: "Bệ hạ, Quốc cữu cầu kiến người."
Vân Thiều ôm Vi Oanh, mổ lên cổ nàng một cách mơn man, từ chối rất đỗi dứt khoát: "Không gặp."
Phúc Thọ: Bệ hạ có tiền đồ!
"Dạ vâng!" ông đang định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-hac-nguyet-quang-cua-hon-quan-nay-chac-roi/1888662/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.