"Có điều..." Cung Bối Nô lại nói: "Ta cũng không tay không nhận đồ của ngươi đâu."
Vi Oanh cong mắt: "Hửm?"
Cung Bối Nô: "Ta cũng phải tặng ngươi đồ giống vậy."
Vi Oanh: "Được được."
Cung đại tiểu thư một khi đã ra tay thì nhất định không đơn giản, để xem xem lần này là Đông Châu giá trị liên thành của Đông Hải, hay là ngọc bích Lam Điền tuyệt thế vô song. Nhưng thứ thần bí mà Cung Bối Nô lấy ra không phải Đông Châu cũng không phải ngọc bích, mà là một chiếc khăn tơ tằm.
Trên chiếc khăn tơ tằm có thêu một con chim hoàng oanh lông mượt như nhung, lông vàng óng ả, vuốt đỏ mềm mại, đang đứng trên cành cây cất tiếng hót ca.
Vi Oanh sửng sốt chốc lát.
Cung Bối Nô giơ chiếc khăn tơ lên: "Cái này ta vừa mới thêu đó. Ta bị nhốt ở chỗ này nên đành phải học nữ công với tỷ tỷ, ngươi xem tay thêu của ta có phải tốt hơn chút hay không?"
Đôi mắt nàng ta phát sáng, rõ ràng là đang đợi lời khen.
Vi Oanh cong mày: "Đẹp vô cùng."
Cung Bối Nô không kìm nổi cái cong khóe miệng, lớn giọng kiêu ngạo nói: "Chả thế! Ta luyện lâu lắm, trên tay ta đều bị đâm rất nhiều vết thương, ngươi mau xem này."
Thế nhưng vết kim đâm đã sớm lành, dù Cung Bối Nô có nhìn chằm chằm mười ngón tay mình cả buổi trời thì cũng không tìm ra được vết kim đâm khiến cho nàng ta đau đến nỗi đổ lệ ngày nào.
Nàng ta bĩu môi, tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-hac-nguyet-quang-cua-hon-quan-nay-chac-roi/1888661/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.