Vẫn còn chưa nghĩ ra nguyên do thì bên cung Trường Xuân đã phái người đến mời Vi Oanh sang.
Hiền phi cười khẽ khàng: "Đến cả Hoàng hậu tỷ tỷ cũng nhớ ngươi rồi, bỏ đi, ta không tranh giành Oanh Oanh với Hoàng hậu tỷ tỷ nữa."
Vi Oanh đứng dậy, đi đến cửa thì quay người lại hỏi: "Nương nương, người cảm thấy Hoàng hậu thế nào?"
Hiền phi hơi giật mình, tròn mắt nhìn, hai tay xoắn xuýt lại với nhau, khó xử nên chau hàng mày xinh đẹp lại: "Tất nhiên Hoàng hậu tỷ tỷ vô cùng tốt, gia thế xuất chúng, tài văn chương lại hàng đầu, sao tự dưng Oanh Oanh lại hỏi cái này?"
Vi Oanh lắc đầu, mỉm cười nhấc vạt váy đi ra ngoài.
Trời đã xế chiều, ngoài cung Trường Xuân, một hàng tiểu cung nữ nhấc bệ đèn lên, thắp sáng những cột đèn bằng đá bên ngoài cung.
Đèn vàng mờ mờ tỏa ra quầng sáng mênh mông, đứng ở phía cuối con đường lát đá cẩm thạch trông về phía xa, hệt như cả một dải ngân hà được thắp sáng.
Những tiểu cung nữ như những nàng tiên cầm vì sao, mỉm cười đi qua đi lại, làn váy lụa mỏng bay bay trong gió. Bọn họ đều biết Vi Oanh, nên mỉm cười chào hỏi.
Vi Oanh nghe tiếng vui cười cả dọc đường, đi đến trước cánh cửa đang mở của cung Trường Xuân. Cung Trường Xuân lạnh lẽo uy nghiêm, đồ đạc bên trong không nhiều, nhưng toàn là vật có giá trị liên thành độc nhất vô nhị.
Hoàng hậu ngồi bên trong thư phòng, cụp mắt đọc sách, cạnh nghiên mực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-hac-nguyet-quang-cua-hon-quan-nay-chac-roi/1888652/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.