Chương trước
Chương sau
Tiêu Thiên Tuyết "ó ọ" một tiếng, rồi vội vàng nhảy khỏi giường ngăn Bùi Khuyết lại.

Bùi Khuyết cau mày: "Sức khỏe ngươi đang yếu, sao xuống giường tùy ý thế được? Mau lên."

Tiêu Thiên Tuyết nghe vậy cũng ngoan ngoãn lên giường, lôi chăn quấn chặt mình, liên tục nhấn mạnh rằng nàng ta nói đúng. Thích í ọ một tiếng thì có sao, ngày thường Oanh Oanh chả phải cũng học chim kêu bao nhiêu là tiếng đó ư? Cái này gọi là thú vui ưa thích, gọi là sở trường đặc biệt riêng, có thể kiếm được tiền trong lãnh cung đó!

Bùi Khuyết lại có thể bị mạch não kỳ dị của nàng ta thuyết phục một cách lạ kỳ, nàng ta ngồi xuống đầu giường, khẽ hỏi: "Ngươi thật sự không sao đó chứ?"

Tiêu Thiên Tuyết vỗ ngực: "Ta... sức khỏe ta tốt nhiều lắm! Cả mảnh ruộng ta còn có thể cày được nữa là!"

Bùi Khuyết đờ đẫn, đưa tay lên sờ trán nàng ta, lẩm bẩm: "Cũng đâu có sốt đâu."

Sao lại ngu ngơ rồi.

Tiêu Thiên Tuyết quắn quéo trên giường, thể hiện sức khỏe tráng kiện thể lực tràn trề của mình. Bỗng, nàng ta nhận ra điều gì, khựng lại, nhìn Bùi Khuyết chằm chằm lúc lâu.

Người ấy rủ hàng mày, đuôi mắt hoe đỏ.

Trên khuôn mặt xinh xắn ửng lên vẻ rầu rĩ bi thương.

Bùi Khuyết rất đẹp, rất xinh, mắt vừa hẹp vừa dài lại còn cong, sống mũi khá cao, đến cả khóe miệng cũng nhọn.

Giống như một cây đao sát khí đằng đằng, nguy hiểm rực rỡ, công kích vô cùng.

Nhưng khi đôi mắt nàng ta hoe đỏ, đôi mày chau lại, lại để lộ ra dáng vẻ có phần mong manh yếu đuối. Tiêu Thiên Tuyết trông vậy thì hơi không chịu nổi, lòng thấy rầu rĩ, khẽ giọng hỏi: "Nương nương, người sao thế?"

Bùi Khuyết không mở mắt ra: "Ngươi yên tâm, ngày sau ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi."

Tiêu Thiên Tuyết:???

Tiêu Thiên Tuyết: "Được luôn!"

Bùi Khuyết lại nói: "Nếu như sức khỏe ngươi không tốt lên, bất kể cần đến dược liệu quý hiếm ra sao, cứ tới tìm ta là được. Chỉ cần ta còn sống một ngày, sẽ không để ngươi chịu quá nhiều đau đớn."

Tiêu Thiên Tuyết cười toe toét: "Được luôn! Được luôn!"

Bùi Khuyết nhìn nàng ta rồi nói tiếp: "Khi trước nếu như binh sĩ bị thương nặng, trở nên tàn tật, quân đội đều sẽ gửi một khoản tiền lớn, với giúp hắn ta sắp xếp một công việc nhẹ nhàng ở quê hương, đỡ đần hắn quãng đời còn lại."

Tiêu Thiên Tuyết bây giờ, tương đương với một thương binh thương tật vĩnh viễn.



Bùi Khuyết bỗng thấy đầu nặng trĩu, thở dài nói: "Ngươi trúng độc có liên quan tới ta, ta sẽ... chăm sóc ngươi quãng đời còn lại."

Mắt Tiêu Thiên Tuyết sáng rực lên: "Được chứ! Được chứ! Được chứ!"

Bùi Khuyết: "... Ta đang nói chuyện rất nghiêm túc đó, ngươi có thể kiềm chế một chút được không?"

Tiêu Thiên Tuyết cười: "Được!"

Hai ngày sau, sức khỏe của Tiêu Thiên Tuyết đã khỏi hẳn, có thể nhảy bình bịch xuống đất, khỏe đến mức dư thừa thể lực, thường xuyên nhìn chằm chằm vào ruộng lúa mạch bên ngoài cửa sổ, tỏ ra vẻ trông ngóng.

"A, muốn đi cày quá..." Nàng thiếu nữ tựa vào cửa sổ, cảm khái nói.

Bùi Khuyết đỡ trán nhìn Vi Oanh: "Oanh Oanh, thế này, không phải vấn đề lớn gì chứ?"

Vi Oanh mỉm cười khoát tay: "Không sao, vài ngày nữa là ổn thôi."

Chỉ là chút di chứng của thẻ màu cam quá mạnh mà thôi.

Hội săn mùa thu đình trệ đã lâu, cả đoàn người cũng chuẩn bị khởi giá hồi cung.

Bùi Khuyết tràn trề trách nhiệm, chủ động ngồi chung xe với Tiêu Thiên Tuyết, để kịp giữ chặt nàng lúc nàng ta muốn xuống xe đi cày. Lệ tần vốn ngồi chung xe với Tiêu Thiên Tuyết, nhưng dọc đường bị Quý phi dọa đến độ nơm nớp lo sợ, lại còn trông thấy thi thoảng Quý phi kéo thắt lưng Tiêu Thiên Tuyết, vẻ mặt nghiêm khắc nhưng lại chứa đựng sự cưng chiều.

Lệ tần gặm tay, cảm thấy bản thân là người ngoài, không hiểu sao lại bị lạnh nhạt nữa.

Thế là lúc đoàn xe dừng lại để nghỉ ngơi, nàng ta trộm lẻn xuống, leo lên xe Vi Oanh chơi.

Lúc này Vi Oanh đang ngồi trên xe cụp mắt đọc sách, trông thấy Lệ tần tới thì ngước mắt lên cười hỏi: "Sao nương nương lại tới đây?"

Lệ tần cầm khăn thơm thấm mồ hôi, dẩu cái miệng nhỏ nhắn, nói không ra hơi: "Vừa nãy ở cùng với Thiên Tuyết, nàng ta không để ý đến ta, chỉ biết nhìn Quý phi thôi. Quý phi hung dữ là thế, đáng sợ lắm đó."

Vi Oanh cười, cầm một quả quýt vàng óng trên bàn lên, cúi đầu chầm chậm bóc vỏ quýt.

Lệ Tần chống cằm, nghĩ, vẫn là Oanh Oanh tốt nhất, dịu dàng nhất, săn sóc nhất!

Sau đó, rèm xe bị xốc tung lên, một bóng người màu vàng rực nhảy vào trong xe: "Oanh Oanh, ta..."

Giọng Hoàng đế chợt im bặt, trừng to mắt nhìn Lệ tần.

Lát sau, Hoàng đế chỉnh lại vạt áp, dè dặt gật đầu, nói năng theo kiểu rất là có gánh nặng của Hoàng đế: "Lệ tần cũng ở đây ư, thật là trùng hợp."

Lệ tần phản ứng lại, cúi đầu thỉnh an Hoàng đế.

Vân Thiều "ừm" một tiếng lạnh nhạt, ngồi xuống cạnh Vi Oanh, thoáng trông thấy tay nàng đang bóc quýt, bèn dùng cùi chỏ đụng nhẹ vào nàng, nháy mắt mấy cái. Khóe miệng Vi Oanh cong lên, nàng nhét quả quýt vào miệng của Hoàng đế.

Vân Thiều: "Ừm..."

Hôm nay là vợ bóc quýt!

Lệ tần trông thấy l cảnh này, không hiểu sao lại cảm thấy bản thân bị xa lánh như người ngoài. Nàng ta tóm chặt cái khăn, cố gắng thu mình vào một góc nhỏ, không khiến cho Hoàng đế phải chú ý đến.

Nghe nói bên ngoài Thịnh Kinh lưu hành cả đống thoại bản, ghi lại tất cả mọi người của hậu cung tiền triều, bí sử chốn cung đình.

Nàng ta cũng muốn viết một cuốn sách, tên nàng ta cũng nghĩ xong rồi, tựa rằng "Cuộc đời bị ghét bỏ của Lệ tần".

Lệ tần giấu tay một cách đầy bi thương.

***



Quay trở về hoàng cung, điện Ngọc Lộ vẫn chuẩn bị một bàn to đùng toàn món ngon chào đón như thường lệ.

Hiền phi chạy ra ngoài cung, kéo tay Vi Oanh, rồi lại kéo tay Tiêu Thiên Tuyết: "Oanh Oanh, Thiên Tuyết, để tỷ tỷ xem hai đứa có gầy đi không? Nghe bảo trên đường gặp phải thích khách của Bắc Quyết, có bị thương không?"

Tiêu Thiên Tuyết gãi đầu: "Hả, gặp thích khách ư? Lúc nào, ở đâu thế!"

Lúc gặp chuyện, nàng ta nằm trong xe ngựa, ngủ từ đầu tới cuối, hoàn toàn chẳng hay biết chuyện gì.

Vi Oanh mỉm cười, vuốt ve má nàng ta, rồi ngồi xuống bàn kể lại cho Hiền phi nghe chuyện ám sát.

Đương nhiên, cắt bỏ luôn đoạn thích khách bổ đao về phía nàng rồi sau đó cây đao vỡ ra.

Hiền phi vẫn chưa hoàn hồn vỗ ngực bảo: "Vậy là tốt rồi, ta ở trong cung, cũng biết dạo này tình hình không mấy ổn. Lần sau nếu có cơ hội đi chơi nữa, hai người cứ từ chối, cứ ở lại trong cung đi."

Tiêu Thiên Tuyết vùi đầu vào ăn uống, còn chẳng ngẩng đầu lên: "Nương nương không cần lo, võ công ta tốt lắm, ta có thể bảo vệ Oanh Oanh!"

Hiền phi cười lắc đầu: "Cứ như ngươi, gặp thích khách vẫn còn ngủ được, lại còn muốn bảo vệ Oanh Oanh?" Nàng lại cong môi: "Không, thế này chính ra tốt."

Tiêu Thiên Tuyết: "Hì hì."

Hiền phi nhìn Vi Oanh, mấy lần muốn nói lại thôi, hai mắt dịu dàng như chứa rất nhiều lời.

Tâm tư Vi Oanh lanh lẹ, vừa nhìn bèn để lại nữ chính mang trên người cái buff "bò vàng trong gió" cần bổ sung thể lực gấp lại, đi đến thư phòng với Hiền phi.

"Nương nương, muốn nói với ta điều gì à?"

Hiền phi cười đáp: "Oanh Oanh thông minh lanh lợi, không gì giấu được ngươi." Nàng ta lấy mấy cuốn thoại bản ra, đưa cho Vi Oanh: "Thịnh Kinh lại lưu hành thoại bản mới, Oanh Oanh có muốn đọc một chút hay không?"

Vi Oanh đưa tay nhận rất tự nhiên.

Hiền phi lại nói tiếp: "Thật ra mấy cuốn này là ta viết."

Động tác của Vi Oanh khựng lại, nghiêng đầu nhìn nàng ta: "Hả?"

Hiền phi ngồi xuống giường trúc một cách duyên dáng, hai tay đặt lên đầu gối, ngoan ngoãn nhìn nàng, đợi lúc lâu, đợi không thấy Vi Oanh hỏi, mới tò mò nỏi: "Oanh Oanh không cảm thấy lạ sao?"

Vi Oanh cười: "Hóa ra là nương nương viết, ta nói sao mà..." nàng nói cảm tưởng về nguyên mẫu bản thân được viết trong thoại bản, cong môi, ngồi xuống cạnh Hiền phi, rồi duỗi chân ra, cơ thể dựa vào vách tường trắng như tuyết phía sau, cười đáp: "Sao tự dưng nương nương nhắc đến cái này."

Hiền phi nắm chiếc khăn tay, do dự phút chốc rồi nói thẳng: "Oanh Oanh còn nhớ Thiên Thu Nguyệt không."

Nàng ta thoáng dừng lại rồi bổ sung: "Chính là người mỗi lần bán sách đều hơn ta một cái đầu."

Đương nhiên Vi Oanh nhớ Tiểu Hoàng Văn tay to, nàng gật đầu lia lịa.

Hiền phi cuộn chặt tay lại, cúi đầu nói một cách ngượng ngùng: "Ta với nàng ta, ta với nàng ta..."

Vi Oanh: "Hia người bên nhau rồi?"

Hiền phi trợn tròn mắt: "Ở bên nhau cái gì chứ? Ta còn không biết nàng ta là ai nữa kìa. Không, tuy ta vẫn luôn không phục, nhưng ta thán phục tài văn chương của nàng ta, nhưng không ngờ nàng ta cũng như thế!"

"Trước đó vài ngày, lúc ma ma đưa bản thảo thay ta, ông chủ tiệm sách có đưa cho một phong thư, bảo là do Thiên Thu Nguyệt sai người giữ lại." Hiền phi mím môi, khe khẽ cười, nói thẹn thùng: "Trong thư nàng ta khen ta đó! Nghĩ như thế thì là ta kẻ hẹp hòi rồi."

Vi Oanh nhấp một ngụm trà, đợi nàng ta từ từ nói xong.

Hiền phi nói tiếp: "Thế là chúng ta bèn bắt đầu thư từ qua lại, nàng ta là người Nam Hải, bị lừa vào Thịnh Kinh, không người thân quen, gia cảnh bần hàn..."



Vi Oanh cắt ngang nàng ta: "Không người thân quen, gia cảnh bần hàn?"

Hiền phi gật đầu, ôm ngực, nói một cách đớn đau: "Đáng thương lắm."

Vi Oanh: "Là nàng ta nói trong thư à?"

Hiền phi chớp mắt, nghiêng đầu: "Đúng thế, sao vậy, có gì không đúng sao?"

Vi Oanh khoát tay: "Bỏ đi, nương nương nói tiếp đi, sao đó thế nào, nàng ta còn nói gì với người nữa?"

Hiền phi thở dài, khẽ vuốt chiếc vòng tráng men trên cổ tay: "Ta vốn định giúp đỡ nàng ta, nhưng nàng ta không nhận, thật đúng là có khí tiết, bần hàn nhưng không thay lòng, uy vũ không khuất phục, phú quý không ham mê..." sau khi nói đủ lời ngợi khen, nàng ta mới cau mày, khẽ bảo: "Ta vẫn muốn giúp nàng ta, nhưng lại không biết nên giúp nàng ta thế nào, lại không làm tổn thương nàng ấy."

Vi Oanh ngẫm nghĩ rồi cười đáp: "Đừng tặng kim tơ lụa vật, nàng ta viết ra mấy cuốn sách này thì sao thiếu tiền được?"

Hiền phi ngẩn ngơ gật đầu: "Đúng vậy!"

Vi Oanh: "Nếu như nàng ta thán phục tài văn chương của người, thì người viết văn thơ với nàng ta nhiều vào, trao đổi văn học xem sao, thế này nàng ta lại không vui ư! Người cũng vui! Tất cả đều vui!"

Hiền phi như mây vần giữa trời quang, nhíu mày: "Oanh Oanh nói đúng, Oanh Oanh có chủ ý nhất. Ta có thể viết thư với nàng ta, còn có thể làm ít bánh ngọt cho nàng ta ăn, ừm, ta tìm ngự trù trong cung học làm bánh của Nam hải thì hẳn nàng ta sẽ thích đây."

Lúc sau, nàng ta lại cau mày, khẽ nói: "Nhưng mà Oanh Oanh, ta đang khó khăn lắm, muốn ngươi nghĩ ý tưởng giúp ta."

Vi Oanh tò mò: "Cái gì?"

Hiền phi tiếp tục xoắn tay, ngượng ngập nói: "Trong thư nàng ta hẹn ta gặp mặt ở hội đèn lồng đêm giao thừa."

Vi Oanh vỗ tay cái đẹt: "Cái này cũng không khó, nếu trong cung tổ chức yến tiệc, nương nương cứ mượn cớ bệnh không đi, đến khi ấy chúng ta trốn." Nàng chớp mắt: "Ta dẫn nương nương trốn!"

Mặt mày Hiền phi vui sướng, rồi lại tiếp tục thở dài: "Khó khăn nhất không phải ở chỗ này."

"Là gì?"

Nàng ta cúi đầu, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp tỏ đầy sự khó xử: "Trong thư Thiên Thu Nguyệt bảo bản thân gia cảnh bần hàn, hoàn cảnh khốn khó, để an ủi nàng ta, ta bèn đáp rằng, tuy ta giàu có, xuất thân thương gia, nhưng mặt mày xấu xí, diện mạo như không có muối, ra đường thường bị người đời mỉa mai, đành phải đóng cửa vùi đầu viết sách."

Nàng ta ngước đôi mắt đẹp lên hỏi: "Oanh Oanh, nếu đêm giao thừa bọn ta gặp mặt, nàng ta biết ta nói dối thì phải làm sao?"

Vi Oanh chống cằm: "Đây quả đúng là vấn đề."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.