Gọi là bà, hay gọi là Thẩm nữ sĩ, trong nháy mắt Thẩm cô cô không khỏi thắt tâm. Nâng mặt Tiểu Ngộ lên, Thẩm cô cô buồn bã. "Con vẫn là gọi cô là Thẩm nữ sĩ đi. Tiểu Ngộ khổ sở quay đầu lại nhìn Thẩm Phục liếc mắt một cái, hiển nhiên không biết mình đến cùng nên gọi thế nào. Lâm Thục Ý nhu nhu đầu Tiểu Ngộ, làm cho bé đem vấn đề này trước tiên để ở một bên. "Cô mới từ chỗ viện trưởng đi ra ạ? Mang chúng cháu đi một chuyến đi ạ." Thẩm cô cô đứng thẳng người, Alan nhanh chóng đi lên giúp đỡ. "Hai đứa đã nghĩ xong, vậy thì đi thôi, bên này." Tiểu Ngộ đôi mắt sáng lên, lôi kéo tay Lâm Thục Ý. Thẩm Phục cười híp mắt, "Con có muốn theo chúng ta cùng đi không?" Tiểu Ngộ lắc lắc đầu. "Em ở chỗ này chờ Đào Đào tỉnh lại, sau đó nói cho em ấy biết tin tức tốt này." Lại cúi đầu nghĩ một hồi, liền nâng mặt lên. "Em ở chỗ này chờ anh." Lâm Thục Ý đưa tay ôm Tiểu Ngộ một cái, cậu cảm thấy Phó viện trưởng nói quả nhiên không sai, đứa nhỏ này tâm tư cẩn thận mẫn cảm, sinh sống ở nơi như thế này lại bị vứt bỏ qua một lần, nghĩ đến bé cũng sợ bọn họ đi rồi sẽ không trở lại nữa. Thẩm cô cô đưa tay ra, bộ dạng giống như trẻ con. "Cô với con ngoéo tay đi, con an tâm ở chỗ này chờ Đào Đào tỉnh lại, chúng ta đi làm thủ tục có thể đem Tiểu Ngộ mang về nhà, có được hay không?!" Tiểu Ngộ hào hứng đem tay nhỏ của mình cùng Thẩm cô cô ngoắc lại, cái thủ thế này đơn giản không có bất kỳ ràng buộc nào, lại làm cho bé cảm thấy rất an lòng, ngữ điệu nhẹ nhàng cao lên. "Con sẽ ở chỗ này ngoan ngoãn....Chờ ba ba trở về." Âm hanh mềm mại pha chút xấu hổ "Ba ba", hai từ khiến Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục tâm đều mềm yếu. "Chờ Đào Đào tỉnh lại chúng ta liền về nhà, mang hai con đi được ăn bánh ga tô nhỏ có được hay không?" Tiểu Ngộ dùng sức gật đầu một cái, cười lộ ra hai cái răng nanh trắng noãn. Thủ tục nhận nuôi rất rườm rà, nhưng Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý làm lại tương đối đơn giản nhanh chóng, dù sao Thẩm cô cô đứng ở chỗ này chính là lớn nhất, mà viện trưởng cũng nhận được trịnh trọng cùng bảo đảm. "Tiểu Ngộ cùng Đào Đào tiến vào cửa Thẩm gia, Thẩm gia nhất định sẽ đem bọn nó coi như con đẻ.” Thẩm cô cô nói là Thẩm gia, mà không phải Thẩm Phục, nói cách khác là lấy danh nghĩa Thẩm gia ra bảo đảm, nếu như Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý không có dựa theo ước định đối tốt với hai đứa trẻ, Thẩm gia cũng sẽ theo lời nói mà làm, đây là chân thật đảm bảo của Thẩm cô cô đối với hai đứa trẻ. Cái này cũng là nguyên nhân Thẩm cô cô luôn hỏi Thẩm Phục có hay không nghĩ xong chuyện nhận nuôi hay chưa, Thẩm gia gia dạy con cháu trong nhà, lời nói là phải làm được, đây là việc tối trọng yếu. Bọn họ làm xong xuôi hết thảy thủ tục trở về, Đào Đào vẫn chưa có tỉnh lại, chỉ là thay đổi tư thế, đổi thành nằm úp sấp ngủ ở giường gỗ nhỏ bên trong, Tiểu Ngộ ngồi ở bên ngoài, cúi đầu nhìn tay mình, ngón tay nắm thật chặt, nghe đến một chút xíu tiếng bước chân liền nhanh chóng ngẩng đầu, nâng khuôn mặt nhỏ nhìn thấy Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý trong nháy mắt nở nụ cười, tiện đà chạy vội vàng nhào vào trong lồng ngực của Lâm Thục Ý, bé rất sợ, sợ anh trai này nói sẽ cho bé ăn bánh ga tô ngon, lại giống như những người trước, không trở lại nữa. Y tá đi theo phía sau Thẩm cô cô, cô đến bây giờ mới biết hai suất ca bộ dạng đẹp mắt này chính là nhị thiếu gia Thẩm gia, hơn nữa còn cùng người yêu đồng tính luyến ái của hắn. Cô y tá mặt hồng hồng, có chút xấu hổ, đồng thời cũng rất mừng thay cho Tiểu Ngộ. "Tiểu Ngộ cùng em trai đã có nhà mới rồi, có vui hay không?" Tiểu Ngộ gật đầu lia lịa. Thẩm cô cô ở phía sau cười híp mắt, “Đồ vật của Đào Đào liền phiền cô giúp chúng tôi thu thập một chút, Tiểu Ngộ đồ vật của con đâu? Đi dọn dẹp một chút đi!” Tiểu Ngộ dùng tay nhỏ lôi kéo Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý cười nói, "Đi thôi, ba ba với con cùng đi!" Viện mồ côi không có cái gọi là phòng ngủ đơn độc, mỗi đứa nhỏ chỉ có một cái giường cùng một cái tủ có chìa khoá của chính mình. Tuy viện mồ côi ở H thị cũng coi như điều kiện vật chất không thiếu thốn, nhưng viện mồ côi chính là viện mồ côi, không có đứa trẻ nào được chiều chuộng hơn cả. Bất đồng duy nhất đại khái chính là đứa nhỏ Đào Đào, bởi vì thân thể đặc thù, cho nên được ưu đãi, nhưng cũng chỉ là ở một phòng nhỏ được tách ra từ một căn phòng lớn mà thôi. Phòng Tiểu Ngộ, tổng cộng có bốn cái giường không lớn, ở bên trong cũng là đứa trẻ tầm tuổi như Tiểu Ngộ, giờ khắc này trong phòng cũng không có người, Tiểu Ngộ đi tới cái giường dựa vào cửa sổ, từ vỏ gối bên trong lấy ra một cái chìa khoá nho nhỏ, sau đó tràn đầy phấn khởi đem một cái tủ trong bốn cái tủ mở ra, ngoại trừ vài cái áo bông dày, miễng cưỡng xem như chiếm không gian tủ, bên trong cũng không còn thứ đồ gì khác. "Con có đồ vật muốn tặng cho anh... Ba ba." Lâm Thục Ý cười cười. "Là cái gì?" Tiểu Ngộ từ trong tủ lật một chút, đem một cái lọ thủy tinh giấu ở tận cùng bên trong ôm đi ra, bên trọng lọ đều là giấy gấp thành hình sao lấp la lấp lánh, có lớn có nhỏ. Tiểu Ngộ đem chiếc lọ giống như bảo bối ôm lấy đưa cho Lâm Thục Ý. "Tặng cho ba ba." "Tiểu Ngộ chính mình tự gấp sao?" Tiểu Ngộ gật gật đầu. "Ở viện mồ côi mỗi ngày một đứa trẻ sẽ phải gấp một ngôi sao, mười ngôi sao nhỏ sẽ đổi được một ngôi sao lớn, con đã có ba mươi cái rồi, trước còn có nhiều hơn, bất quá đều đưa cho mẹ của Đào Đào” Nói cách khác bé trở lại viện mồ côi đã hơn 300 ngày rồi. Trước đó, phỏng chừng cũng có mấy cái lọ như vậy đi? Lâm Thục Ý mím mím môi, có thể cảm thấy Tiểu Ngộ hạnh phúc thế nào khi tặng người ta món quà này, bất quá những đứa trẻ ở đây rốt cuộc đè nèn tâm tư mong có người nhận nuôi ra sao? Tiểu Ngộ mang theo mong ước, đi gấp những ngôi sao, sau đó bắt đầu cất giữ lại, coi như bảo bối. Lâm Thục Ý xưa này chưa từng khóc, nhưng lúc này vành mắt không khỏi có chút đỏ hoe. "Sau này không cần gấp nữa, bình thuỷ tinh này, ba sẽ coi như bảo bối mà giữ gìn cẩn thận." Tiểu Ngộ có chút ngượng ngùng nở nụ cười. "Ba ba không cần khổ sở, kỳ thực ở viện mồ côi có đứa trẻ lớn hơn con rất nhiều, con đã rất hạnh phúc rồi.” Đúng đấy, những đứa trẻ như vậy hàng ngàn hàng vạn, cậu có thể cứu vớt được mấy đứa. Cậu có thể quyên tiền, nhưng lại không thể cho những đứa trẻ khác một cái nhà, cậu không làm được, cậu chỉ lo được cho gia đình mình, không lo được cho cả thế giới. Tiểu Ngộ đem quần áo của chính mình bọc lại, cũng không có nhiều, đủ đựng vừa cái vali nhỏ, Tiểu Ngộ lôi kéo cái vali, giậm giậm chân cùng gian phòng của chính mình, lần thứ hai tạm biệt. Thời điểm hai người trở lại Đào Đào đã tỉnh rồi, được y tá ôm lấy, đồ vật cũng đã thu thập chỉnh tề, hiện đang trong tay Alan, Thẩm cô cô đang đùa Đào Đào, quả thật là đứa nhỏ nghe lời ngoan ngoãn, cũng không sợ người lạ, Thẩm cô cô đùa một chút liền ha ha cười rộ lên. "Trước khi đi cùng bạn bè nói lời chào đi, còn có vấn đề cần chú ý của Đào Đào, tôi nhất định phải nói cho các vị biết một chút." Trong ngày thường, bác sĩ phụ trách bệnh tình cho Đào Đào nói. Lâm Thục Ý gật gật đầu, nghiêm túc lắng nghe. Thẩm Phục lại đi ra chỗ khác gọi điện thoại, thời điểm cúp điện thoại, nụ cười trên khóe miệng cũng đặc biệt bắt mắt. "Chuyện gì vui vẻ như vậy?" Thẩm cô cô hỏi. Thẩm Phục cầm điện thoại di động trong tay cất vào, nắm tay Tiểu Ngộ. “Không có gì ạ, cháu tìm cho Đào Đào bác sĩ tư nhân kiêm bảo mẫu.” Cũng vì, Đào Đào có bệnh, nên cần phải hao phí tâm tư so với đứa trẻ bình thường nhiều hơn một chút, Thẩm Phục có thể nghĩ tới những thứ này, cũng đủ để chứng minh hắn là thật lòng yêu thích hai đứa bé, Thẩm cô cô rất vui mừng. Trước khi đi viện trưởng cố ý triệu tập hết thảy bạn bè của Tiểu Ngộ, to to nhỏ nhỏ đứng chung một chỗ, đều có chút không muốn cùng Tiểu Ngộ và Đào Đào tạm biệt, Tiểu Ngộ ôm ấp từng người một, nói tạm biệt, thời điểm trở lại bên người Lâm Thục Ý viền mắt đều đỏ, nhưng không có khóc. Đây là việc tốt nhất đời này bé trải qua, bé không thể khóc. Thẩm Phục ôm Đào Đào, Đào Đào ở trong lồng ngực của hắn trợn mắt lên nhìn hắn, cuối cùng liền nhìn Tiểu Ngộ, hướng Tiểu Ngộ cười lộ ra mấy cái răng sữa nho nhỏ. Cuối cùng trịnh trọng cùng viện trưởng, phó viện trưởng, những y tá chăm sóc bọn nhỏ, nói lời tạm biệt, Tiểu Ngộ mới đỏ mắt lên cùng Lâm Thục Ý bọn họ lên xe. Lâm Thục Ý từ trong ngực Thẩm Phục tiếp nhận Đào Đào, cùng Tiểu Ngộ và Thẩm cô cô ngồi cùng một chỗ. Mấy người đi xe trở về Thẩm gia. Thẩm lão gia tử bình tĩnh tâm thần ngồi luyện chữ, ba Thẩm cùng mẹ Thẩm đi mua đồ đều đã trở về, cuối cùng mẹ Thẩm vẫn là không nhịn được, mua một đống đồ dùng trẻ em, bất quá đều là đồ vật không phân tuổi tác, như là khăn mặt mềm, màu sắc lam nhạt dành cho con trai, màu hồng dành cho con gái, ấm nước trẻ con, chăn trẻ con, tràn đầy chất thành một đống ở trên sô pha, còn tràn đầy phấn khởi thuộc như lòng bàn tay giới thiệu cho Thẩm ca ca. Cửa mới vừa truyền đến chút động tĩnh, tất cả mọi người bắt đầu nhất trí đưa mắt dừng lại trên cửa, sau đó nhìn thấy Lâm Thục Ý ôm một đứa trẻ, Thẩm Phục nắm tay một đứa, đồng thời tiến vào, ánh mắt của mọi người đều tròn xoe. Tiểu Ngộ bị tư thế như vậy khiến bé sợ hết hồn, Thẩm Phục lại động viên sờ sờ đầu bé, sau đó nắm tay bé, đi tới trước mặt từng người một giới thiệu. “Đây là cụ ông.” Tiểu Ngộ liếc Thẩm phục một cái, sau đó bé ngoan gật đầu hành lễ gọi. "Con chào cụ ông!" Thẩm lão gia tử nhìn đứa chắt nhỏ ngoan ngoãn khả ái trước mặt, cũng không biết nên bày ra biểu tình gì, ông vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, đã biến thành cụ ông rồi sao? Tiểu Ngộ thấy cụ ông rất lâu không trả lời mình, trên mặt có chút sốt sắng, nửa ngày vẫn là cưỡng bách, lộ ra một nụ cười thật tươi, một lần nữa kêu một lần. “Cụ ông.” Thẩm lão gia tử lúc này mới lấy lại tinh thần, tay run run sờ sờ mái tóc mềm mại của Tiểu Ngộ. "Ừ, Con tên là gì?" "Cụ ông, cháu tên là Lâm Ngộ. Đây là lúc đi trên đường Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý nói cho bé, bé tên là Lâm Ngộ, Đào Đào gọi là Thẩm Đào. "Lâm Ngộ!!" Thẩm lão gia tử nhìn một chút đứa bé trong lồng ngực của Lâm Thục Ý, cười nheo mắt lại. "Cụ ông rất yêu thích tên này, vậy sau liền gọi con là Tiểu Ngộ có được hay không?" Tiểu Ngộ gật gật đầu. "Cụ ông yêu thích, gọi Tiểu Ngộ là gì cũng được.” Thẩm lão gia tử ánh mắt lóe lên một tia thương yêu, sau đó từ ái dạy bé, "Không, Tiểu Ngộ yêu thích tên này, thì người khác mới có thể gọi được, nếu như cháu không thích, ai cũng không có quyền lợi gọi tên của cháu!” Hàng năm ở viện mồ côi sinh hoạt đã khiến Tiểu Ngộ theo thói quen dựa theo ý nghĩ của người khác mà biểu đạt thái độ của mình, nhưng hiện tại Thẩm gia lại dạy bé, bé có thể dựa theo ý nghĩ của chính mình biểu đạt thái độ, không cần xem sắc mặt người khác, đây là quyền lợi của bé. Tiểu Ngộ cái hiểu cái không gật gật đầu, sau đó nói. "Cháu rất yêu thích cụ ông gọi cháu Tiểu Ngộ." Thẩm lão gia tử cười đôi mắt đều híp thành một đường thẳng, nhưng vẫn là không ít tinh nhuệ, đứa nhỏ này rất thông minh, nghe ông dạy một chút liền hiểu. Thẩm Phục dẫn Tiểu Ngộ liền lần lượt cùng ba Thẩm, mẹ Thẩm, Thẩm Nham chào hỏi, một vòng, tất cả mọi người đều rất thích đứa bé ngoan ngoãn thông minh này. Lâm Thục Ý ôm Đào Đào ngồi vào ghế sô pha, mẹ Thẩm đôi mắt toả sáng đến gần muốn ôm ôm tiểu bánh bao này, lại lo lắng bé sợ người lạ, ai biết Đào Đào vừa nhìn cô đưa tay ra, liền cười ha ha đem tay nhỏ của mình đưa tới. “Đào Đào đây là bà nội." Đào Đào đã biết gọi bà nội, chỉ là lúc trước gọi người phụ nữ trung niên chăm sóc bé, bây giờ bị mẹ Thẩmđùa như vậy, lập tức mặt mày hớn hở bắt đầu gọi "Bà nội~". Mẹ Thẩm ngược lại nửa điểm không chê mình bị gọi già rồi, khoảng cách lần trước chăm sóc trẻ con như vậy đã qua hơn hai mươi năm, đã quên mất tiếng trẻ con gọi người, nguyên bản chính là chọc bé, ai biết Đào Đào gọi thật, mẹ Thẩm một mặt kinh hỉ, quay đầu lại nói với ba Thẩm "Mau nghe mau nghe, tiểu bánh bao cư nhiên gọi em!” Ba Thẩm cũng rất kinh hỉ, ngày thường, khí chất trang trọng nghiêm túc giờ lại không có, chỉ còn dư lại mặt đầy ý cười. "Đến, gọi ông nội." Đào Đào sửng sốt một chút, mô phỏng theo hình miệng Thẩm, hiển nhiên là không hẳn sẽ gọi ông nội. "Ô..." Thẩm ba có chút ủ rũ, nhưng vẫn có tính thần dạy lại. "Không phải, là ông nội, ông...nội." Đào Đào trong lồng ngực mẹ Thẩm nhảy tới nhảy lui. Mẹ Thẩm cười ha ha, Lâm Thục Ý cũng không nhịn được nở nụ cười. Ba Thẩm chưa từ bỏ ý định nhìn chung quanh một lần, cuối cùng nhìn lên trên bàn, đống đồ mẹ Thẩm mới mua, cầm một cái túi lên, bên trên ghi một hàng chữ tiếng Anh, ở trong có loại bánh giống như man thầu, ba Thẩm quơ quơ hỏi Lâm Thục Ý, "Cái này nó có thể ăn không?" Lâm Thục Ý nhớ kỹ lời thầy thuốc dặn, tuy rằng xem không hiểu tiếng Anh, nhưng mặt sau dán vào nhãn mác tiếng Trung, cậu đọc có thể hiểu, nhìn một chút thành phần cuối cùng vẫn chưa yên tâm mở ra nếm thử một chút, vừa vào miệng liền tan ra, hương sữa nhàn nhạt, là đồ Đào Đào có thể ăn, vì vậy gật gật đầu. Ba Thẩm lúc này mới yên tâm chuẩn bị dùng tay lấy một miếng, suy nghĩ một chút, dặn dò nữ phục vụ đem ra cái thìa, không rửa tay không thể cho đút cho đứa nhỏ ăn, ông vẫn nhớ được, cuối cùng múc một miếng nhỏ, tại trước mặt Đào Đào lắc lư, tiếp tục dạy bé phát âm. Đào Đào từ lúc ông đem bao đồ vật cầm lên, cũng đã chú ý tới, cười đến không ngậm miệng lại được. "Đường Đường, Đường Đường." Còn biết đường? Ba Thẩm cảm thấy đứa nhỏ này thông minh như vậy, nhất định có thể học được hai chữ ông nội, không biết Đào Đào có phải cảm thấy giống như được bác sĩ cho kẹo đường hay không, cho nên mới có thể phát ra âm thanh khó như vậy. Ba Thẩm hết sức chuyên chú đem bánh bao sữa đặt ở bên miệng Đào Đào. "Đào Đào gọi ông nội, ông...nội." Đào Đào quay đầu liếc mắt nhìn ông, tựa hồ là biết đến học xong mới có thể ăn, liều mạng nhìn hình miệng bà Thẩm, cuối cùng đóng mở phát ra một tiếng. "Ồ...!" Ba Thẩm cúi đầu ủ rũ. Thẩm ca ca nhịn không được, ở phía sau xì xì một chút nở nụ cười, đưa tay đem tiểu bánh bao mềm mại ôm vào trong ngực, có chút không ổn, lại cẩn thận đem bé chỉnh lại, đùa bé. "Bác, bác... Bác." Lại thay đổi một người ôm, Đào Đào quan sát một chút người trước mặt này, thật cao hứng liền bắt đầu gọi. "Bác." Ba Thẩm cả người đều như đưa đám, xem ra là chỉ có ông là không được nghe bé gọi ông nội? Thẩm lão gia tử vừa nói chuyện với Tiểu Ngộ vừa xem toàn bộ hành trình, cười híp mắt tới giải vây. "Bởi vì trong viện mồ côi không có người lớn tuổi, cho nên Đào Đào sẽ không gọi, kêu bác là bởi vì bác sĩ phụ trách kiểm tra cho Đào Đào mà thôi.” Ba Thẩm ba trong nháy mắt được chữa khỏi, đem đại tôn tử ôm vào trong ngực. "Đào Đào không gọi, vậy Tiểu Ngộ kêu một tiếng đi." Tiểu Ngộ ngoan ngoãn gọi. "Ông nội!" Ba Thẩm cả người đều cao hứng lên. Nhìn người một nhà hạnh phúc Thẩm cô cô liền đi tới. "Nếu không cháu vẫn là gọi cô một tiếng bà đi, cô sẽ không chê già đâu.” Ngay cả Alan người này đều bị gọi một tiếng ông dượng, cô đột nhiên sẽ không chê bị gọi già nữa rồi, trái lại cảm thấy đứa bé mềm mại gọi một tiếng, tâm đều mềm nhũn. Người một nhà đều cười rộ lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]