Gọi là bà, hay gọi là Thẩm nữ sĩ, trong nháy mắt Thẩm cô cô không khỏi thắt tâm.
Nâng mặt Tiểu Ngộ lên, Thẩm cô cô buồn bã.
"Con vẫn là gọi cô là Thẩm nữ sĩ đi.
Tiểu Ngộ khổ sở quay đầu lại nhìn Thẩm Phục liếc mắt một cái, hiển nhiên không biết mình đến cùng nên gọi thế nào.
Lâm Thục Ý nhu nhu đầu Tiểu Ngộ, làm cho bé đem vấn đề này trước tiên để ở một bên.
"Cô mới từ chỗ viện trưởng đi ra ạ? Mang chúng cháu đi một chuyến đi ạ."
Thẩm cô cô đứng thẳng người, Alan nhanh chóng đi lên giúp đỡ.
"Hai đứa đã nghĩ xong, vậy thì đi thôi, bên này."
Tiểu Ngộ đôi mắt sáng lên, lôi kéo tay Lâm Thục Ý.
Thẩm Phục cười híp mắt,
"Con có muốn theo chúng ta cùng đi không?"
Tiểu Ngộ lắc lắc đầu.
"Em ở chỗ này chờ Đào Đào tỉnh lại, sau đó nói cho em ấy biết tin tức tốt này."
Lại cúi đầu nghĩ một hồi, liền nâng mặt lên.
"Em ở chỗ này chờ anh."
Lâm Thục Ý đưa tay ôm Tiểu Ngộ một cái, cậu cảm thấy Phó viện trưởng nói quả nhiên không sai, đứa nhỏ này tâm tư cẩn thận mẫn cảm, sinh sống ở nơi như thế này lại bị vứt bỏ qua một lần, nghĩ đến bé cũng sợ bọn họ đi rồi sẽ không trở lại nữa.
Thẩm cô cô đưa tay ra, bộ dạng giống như trẻ con.
"Cô với con ngoéo tay đi, con an tâm ở chỗ này chờ Đào Đào tỉnh lại, chúng ta đi làm thủ tục có thể đem Tiểu Ngộ mang về nhà, có được hay không?!"
Tiểu Ngộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-dau-bep-o-hien-dai/1288590/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.