"Tại sao không được?"
Lâm Thục Ý cau mày, quay đầu lại nhìn cậu bé dưới kia một chút, bất đồng với những đứa trẻ cười đùa bên cạnh, bé tựa hồ rất thích yên tĩnh, không thích cùng mọi người chơi đùa, chỉ là yên lặng cho đứa nhỏ trong xe đẩy uống nước hoa quả, nhưng bé vẫn cười, cười đến híp mắt, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, cực kỳ có sức cuốn hút, đứa trẻ như vậy đặc biệt khiến người ta yêu thích.
Người phụ nữ thở dài,
"Đi thôi, đi xuống xem một chút đi, sau đó sẽ nói cho hai người biết."
Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng thời cùng người phụ nữ đi xuống.
Đi xuống lầu, quẹo đi, người phụ nữ mang theo Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý đứng ở trên hành lang, cách cậu bé không xa, liền ngừng lại.
"Đứng ở đây đi, để Tiểu Ngộ nghe thấy không tốt."
Lâm Thục Ý gật gật đầu, nhìn về phía người phụ nữ, cậu ngược lại cực kỳ muốn biết, cậu nhóc kia tại sao lại không thể nhận nuôi.
"Đứa bé này gọi là Tiểu Ngộ, họ không rõ, tới nơi này thời gian rất lâu, thời điểm đó khoảng chừng chỉ có tám chín tháng, liền bị cha mẹ ruột vứt bỏ, ném vào cửa của một gia đình, sau đó lại bị người ta đưa tới nơi này."
Lâm Thục Ý tâm nhói một cái, mơ hồ từ trên người cậu bé kia nhìn thấy chính mình.
"Tiểu Ngộ kỳ thực rất được người ta yêu thích, cậu cũng có thể nhìn ra, rất hay cười, là một đứa trẻ hiểu chuyện, theo lý thuyết thời điểm nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-dau-bep-o-hien-dai/1288589/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.