- Đệ nhất Vũ Bảng Vũ Đài Môn - Trần Dần! Mong Linh Nhi cô nương chỉ giáo!
Từ trên khán đài, một âm thanh sang sảng phát ra, lập tức một thân ảnh màu vàng nhảy xuống võ đài
Linh Nhi nhìn kẻ này chằm chằm, tên này khoảng 27 tuổi, toàn thân mặc một bộ trường bào màu vàng chuối lòe loẹt trông cực kì chói mắt
…
- Chưởng môn! Có nên để trận đấu tiếp tục không a? Nếu Trần Dần thắng thì mang tiếng lấy lớn hiếp nhỏ, nếu Trần Dần thua thì mặt mũi Vũ Đài Môn môn chúng ta mất hết a
Bên người Đặng Vũ, một vị trưởng lão truyền âm vào tai hắn
- Không sao? Lần mất mặt này sẽ mang lại không ít chỗ tốt cho chúng đệ tử, thân là đệ tử Vũ Đài Môn, chúng đang có dấu hiệu chủ quan và quá kiêu ngạo, không chịu chuyên tâm tu luyện chút nào
- Ngươi nhìn Tiến Hòn đi, chẳng phải đả kích hai năm trước khiến nó có được thành tựu hôm nay sao? Chút mặt mũi không đáng, nếu mất mặt mà toàn bộ đệ tử đều nỗ lực tu luyện thì ta nguyện mang hết mặt ra bán
Đặng Vũ nói, vị trưởng lão như được khai sáng, hắn cúi đầu cảm tạ Đặng Vũ
…
- Cô nương tuổi nhỏ tài cao, Trần Dần ta bái phục, nhưng mà đấu với Đặng Tiến Hòn một hồi khó tránh được tiêu hao a, hay là ngày mai chúng ta hãy đánh một trận. Linh Nhi cô nương thấy sao?
Trần Dần tỏ vẻ quan tâm hỏi Linh Nhi
- Ít nói nhảm, chiến đấu đi!
Linh Nhi không quan tâm, nàng lại lần nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-vua-giac-dau/454462/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.