Chương 351: Sao nghe quen quen? 
Chưa tới mười phút, Vũ Lôi Phong đã xử lý xong tô bún bò đặc biệt, đến một giọt nước dùng hắn cũng không tha. Thanh âm rột rột khi ăn khiến chủ quán cười không ngậm được miệng, bởi khi ăn món nước, thực khách phát ra thanh âm càng to chứng tỏ tay nghề của hắn càng tốt. 
- À… ợ… thoải mái a. 
Vũ Lôi Phong thở ra một hơi thoải mái, hắn giơ ngón cái khen: 
- Ông chủ tay nghề thật khá, ta tự nhận mình có chút kiến thức về bún bò, cũng ăn không ít bún bò ở khắp nơi, tay nghề của ông phải thuộc những thứ hạng đầu. 
Ông chủ nghe Vũ Lôi Phong khen thì rất vui, nhưng sau đó hắn chợt thở dài: 
- Cậu quả thật rất sành ăn, nhưng có lẽ lão sắp phải dừng sự nghiệp ở đây rồi… 
Vũ Lôi Phong nhíu mày: 
- Phải chăng là việc ba gia tộc kia hạ giá? 
- Đúng vậy đấy. Từ ngày Phú Gia bán phá giá, hàng quán của ta dần trở nên ế ẩm, dù cho tay nghề có cao đi nữa mọi người cũng sẽ chọn ăn ở những nơi rẻ hơn. Những quán của ba đại gia tộc kia cũng không tệ, vậy nên quán của chúng ta ngày càng ế khách. 
Nghe ông chủ than thở, Vũ Lôi Phong càng thêm khó hiểu: 
- Vậy sao ông không hạ giá xuống một chút? Tiền lời ít hơn một chút cũng được, mất khách mới là chuyện đáng lo a. 
Nghe Vũ Lôi Phong nói thế, ông chủ chỉ tự giễu. 
- Những người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-vua-giac-dau/3101302/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.