Hà Song Diệp thật sự sợ đến ngây người, bất quá thâm tâm cô liền biết người kia là "Hà Song Diệp", là Hà Song Diệp chân chính của thế giới này.
Người kia cũng không nói gì, biểu tình cũng không ngạc nhiên, ngược lại còn nói một câu: "Hết sức xin lỗi."
Sau đó liền biến mất...
Trên tâm gương chỉ phản chiếu lại một bóng dáng đang mặc áo ngủ sợ hãi ôm lấy chính mình trên giường...
Huyền Minh Thạch cũng cảm nhận được cô có điểm khác thường, tháo tai nghe cùng micro, nhìn Hà Song Diệp ngồi bất động trên giường, sắc mặt xám ngoét.
Anh bất an gọi một tiếng: "Hà Song Diệp?"
Hà Song Diệp hồi hồn, lắc tay: "Không sao đâu, tự nhiên nhìn vào gương lại bị chính mình dọa giật mình."
Huyền Minh Thạch phì cười: "Ngốc. Có chuyện gì thì gọi anh."
Hà Song Diệp thấy anh đã quay trở lại tiếp tục livestream, đành cố gắng ổn định tinh thần, suy nghĩ một chút.
Tại sao "Hà Song Diệp" kia lại xuất hiện?
Tại sao lại nói xin lỗi cô?
Cô không hiểu, càng lúc càng không hiểu.
Cô đành dựa vào tính tình của mình, suy đoán thử xem bản thân mình khi nào thì lại đi xin lỗi người khác?
Cô và cô ấy là hai thế giới khác nhau, sao lại còn xin lỗi nhỉ?
"Xuyên qua!"
Hà Song Diệp không dám tin trừng lớn hai mắt, chỉ có khả năng này mới có thể làm cho "Hà Song Diệp" cảm thấy có lỗi. Chắc chắn chuyện cô xuyên vào quyển sách này có liên quan đến cô ấy.
Cô cũng chợt nhớ tới XV của mình, vì sao "Hà Song Diệp" có xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-vo-cua-nam-phu/1249853/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.