Nói chuyện phiếm một lúc, Tống Tần Mạt liền rời đi tìm Lâm lão phu nhân.
Một lúc sau Huyền Minh Thạch đã đi tới trước cửa phòng, gõ lên khung cửa: "Sao lại ngẩn người vậy?"
Hà Song Diệp phục hồi tinh thần, cười với Huyền Minh Thạch: "Sao anh lại tới đây?"
Huyền Minh Thạch buồn cười, từ khi nào anh đã không được tới phòng mình vậy?
Anh thuận thế ngồi xuống cạnh Hà Song Diệp, bưng ly cà phê của cô định uống.
"Cái đó là cà phê em đang uống dở....", Hà Song Diệp nhắc nhở.
Huyền Minh Thạch cũng không để ý, uống một ngụm, nhăn mày: "Không ngon.", anh vẫn thích Coke hơn cà phê đen thế này.
Hà Song Diệp:....
"Anh và bà nội nói chuyện xong chưa?"
Huyền Minh Thạch nhìn lên trần nhà, gật đầu: "Cũng là mấy chuyện cũ, không thích nghe."
Người già đều thích nói chuyện xưa, kể mấy câu chuyện anh đã nghe đến nhàn tai. Không nói đến chuyện muốn anh cưới Tống Tần Mạt thì lại hỏi anh chừng nào muốn có đứa bé, lại còn thay anh nghĩ cả tên rồi.
Rốt cuộc phải làm sao đây...
Hà Song Diệp bật cười: "Người lớn tuổi đều thế mà."
Huyền Minh Thạch cười cười, đi tới cửa phòng khóa lại, làm Hà Song Diệp hỏi anh định làm chuyện xấu gì.
Huyền Minh Thạch liếc cô: "Cái gì xấu, đừng nói khó nghe như vậy, đánh đàn cho em nghe thôi."
Đánh đàn?
Huyền Minh Thạch đi tới trước cây đàn dương cầm, kéo vải nhung xuống: "Cái này được mua từ lúc anh còn rất nhỏ, hình như lúc 3 tuổi.", cái này cũng là nghe người trong nhà nói vậy, chính anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-vo-cua-nam-phu/1249852/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.