Mặt đất bị cắt xén, chia năm xẻ bảy rạch thành những đường dài sâu ngoằng vào tâm chấn.
Bầu trời cuồn cuộn lốc xoáy và tia sét, dù đã sáng ngày nhưng khu vực quanh đó tựa như bị bóng tối bủa vây, âm trầm và u ám đến nặng nề.
Cố Ngạc Thiền Vũ chống tay đứng dậy, một thân chật vật đều là thương tích hoàn toàn hủy đi hình tượng nho nhã so với khi xưa, hắn lúc này chỉ còn kém không bằng một tên ăn mày đầu tổ quạ, tóc tai mặt mũi chẳng khác gì là hiện thân của trưởng lão Cái Bang tám túi.
Thình lình hộc ra một ngụm máu, hắn cũng không quản mà phẫn hận nhìn chằm chằm lên khối cầu đang lơ lửng trên không, hai mắt đã muốn căng tràn đầy tơ máu.
Thật khó mà tin được, rõ ràng Đồng Mẫn Mẫn kia bị thương nặng đến như vậy, sống chết còn chưa rõ thế nào thì lấy đâu ra năng lực mạnh mẽ nhường ấy? Đem cả Uy Minh Đức - Thiên tiên đại nhân cũng bức lui, đây rốt cuộc là thứ quái vật gì?
Bên kia Uy Minh Đức cũng có cùng một suy nghĩ, y dù may mắn tránh được kiếp Cái Bang như Cố Ngạc Thiền Vũ, nhưng thương tích không phải không có, nhất là khối cầu kia đối với y dường như sinh ra địch ý.
Uy Minh Đức nhíu mày. Làm ra động tĩnh lớn như vậy đương nhiên không có khả năng tiếp tục che giấu Vô Cực Cốc, chỉ e là rất nhanh mọi người sẽ tìm được địa phương này, đến lúc đó có thể mang được người đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-vo-cua-ma-ton/3044957/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.