Bước ra khỏi huyễn trận, Đồng Mẫn Mẫn và Sở Hoài Thu liền tiến nhập vào một tòa thành rộng lớn được dựng nên bằng thủy tinh thạch. Thắp sáng lên không gian là một loại thực vật đặc biệt mọc ven hai bên thành tường, lung linh lấp lánh như hàng ngàn giọt nước phản chiếu phát quang, bất giác mê hoặc tầm mắt của người đến trong khung cảnh huyền ảo mỹ lệ này.
Lần theo ánh sáng dẫn bước, Sở Hoài Thu cảm thấy không khí ngày một khó chịu, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn hơn, trước mắt một trận choáng, Sở Hoài Thu chống tay khụy xuống.
“Sư phụ, người làm sao vậy?” Đồng Mẫn Mẫn đi trước nghe thấy tiếng động thì quay lại, lo lắng chạy đến đỡ Sở Hoài Thu đang khọt khạc hít thở không thông.
Sở Hoài Thu chật vật ngước lên, thấy Đồng Mẫn Mẫn không có triệu chứng gì, không khỏi nghi ngờ hỏi.
“Con không thấy khó chịu trong người à?”
Càng tiến gần đến Bích Hàn kiếm thì linh khí thanh tẩy càng dày đặc, đáng lí ra Đồng Mẫn Mẫn đã bị nó đánh bay từ lúc bước vào cửa rồi mới đúng, chứ đừng nói là vào sâu được từng này, có thể như Sở Hoài Thu chịu đựng được đến giờ đã là tốt.
Đồng Mẫn Mẫn nhướng mày, khó hiểu:”Không có, con thấy bình thường mà! Bộ có gì không đúng sao?”
Quá không đúng ấy chứ! Ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào giả dạng, không chỉ phá vỡ kết giới bất bại của Cố Ngạc Thiền Vũ, mà đối với linh giới ở dây cũng thản nhiên không. Đồng Mẫn Mẫn ơi là Đồng Mẫn Mẫn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-vo-cua-ma-ton/104051/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.