“Nhẹ, nhẹ một chút.. A, đừng động nơi đó! Ưm, thật thoải mái! Ha.. Ha..!!”
“Sư phụ, người làm ơn đừng phát ra những âm thanh dễ gây hiểu lầm như vậy nữa được không? Ai không biết nghe được, còn lầm tưởng thầy trò ta đang làm chuyện gì mờ ám!”
Mặt Đồng Mẫn Mẫn đen sì như gan heo, không kiên nhẫn nói.
Sở Hoài Thu tức giận, quay sang hét lên:”Còn không phải là tại ngươi? Nếu không phải tại ngươi vứt ta vào chỗ đó đi khiêng cát khiêng đá, thì ta nào đã phải chịu đau nhức như bây giờ.” Toàn bộ thắt lưng và xương bả vai y đều muốn sụn xuống rồi nè!
Đồng Mẫn Mẫn nhấn nhấn huyệt vị trên lưng Sở Hoài Thu, thản nhiên nói:”Thì con đang chuộc lỗi bằng cách giúp sư phụ đấm bóp đó thôi, còn la lối gì nữa.”
Sở Hoài Thu hừ hừ không vui, nhưng vẫn để Đồng Mẫn Mẫn tiếp tục làm công việc của mình.
“Sư phụ, người thật là không còn ngân lượng?” Đồng Mẫn Mẫn nhìn sắc mặt Sở Hoài Thu dò hỏi.
“Tất nhiên. Chứ nếu không con nghĩ, ta cực khổ giả dạng làm đạo sĩ chỉ vì muốn đi thu hồi mớ yêu lực cỏn con đó thôi chắc? Ngân lượng cũng là thứ không kém phần quan trọng.” Chưa nghe qua câu, một đồng tiền cũng làm khó bước chân anh hùng hảo hán à!
Đồng Mẫn Mẫn dừng tay, nắm cằm hơi suy nghĩ:”Sư phụ, chúng ta là người xấu đúng không?” Nàng đột nhiên hỏi.
“Ta thì thường thôi, còn con thì xấu hung tàn.” Sở Hoài Thu lựa lời mà đáp.
Đồng Mẫn Mẫn vỗ xuống tấm lưng y một cái, dám bẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-vo-cua-ma-ton/104050/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.