Nếu nóitới việc ngồi cùng bàn, thì không thể không nói vềgiáo viên của chúng tôi, vài người bọn họ,cũng thường thường làm chúng tôi nghẹn họng khôngcòn gì để nói.
Giáoviên dạy Ngữ Văn là một vị mỹ nữ phithường có khí chất, rất thích đọc những tác phẩm nổitiếng cho chúng tôi nghe.
Có mộtlần, cô ‘thanh tình tịnh mậu’[1] đọc diễncảm cho chúng tôi nghe bài 《Thu diệp 》(Lá thu) của LỗTấn, đối với câu nổi tiếng "Trước cửa nhà tôi có hai cái cây, một cây làcây táo, cây còn lại cũng làcây táo" vô cùng tôn sùng, nói nócấu tạo nên một loại ngữ cảnh, không khí đúng với phương pháp sáng tác hiệnđại, thật là một sáng tác vĩ đại.
Thế là,lần đó trong nhật ký hàng tuần của lớp, tôi cũng bắt chước Lỗ Tấn, viết xuống"Trước cửa nhà tôi có hai cái cây, một cây là cây trà, cây còn lại cũng làcây trà", ai ngờ tại tiết bình luận văn, giáo viên Ngữ văn phê bình tôitoàn diện, nói câu văn trùng lặp, dong dài, đơn giản chỉ như là đang ghép từlại với nhau.
Từ đó,tôi liền hiểu được, Lỗ Tấn không phải là người ai cũng có thể làm được.
Giáo viên Địa lí là một người thanhniên trẻ tuổi hài hước, câu mà thầy thườngnói là: Bạn học, cái bạn đến từ sao Hỏa kia, chúng ta hiện tại đang nói về quêhương của em đấy, em làm ơn hãy lắng nghe một chút đi.
Giáo viên Tiếng Anh là một đàn ông trung niên bảo thủ,đầu tóc theo kiểu Địa Trung Hải, mỗi lần trước khi lên lớp, lúc chúng tôi chàonhau, là có thể nhìn thấy trên bục giảng xuất hiện một vùng ánh sáng phảnchiếu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-thuc-sac/81012/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.