Đồng Diêu chưa bao giờ nghĩ tới việc nguyền rủa hạnhphúc của hai người kia, bởi vì họ chưa từng có lỗi với bản thân mình.
Hết thảy, đều là do bỏ lỡ.
Có đôi khi, Đồng Diêu lại nghĩ, nếu hắn có thể tỏ tìnhvới Hàn Thực Sắc sớm một chút, sự tình có thể hay không không giống với hiệntại.
Chính là mọi vật trên thế giới, đã bỏ lỡ rồi thì sẽkhông có được nữa.
Điều Đồng Diêu có thể làm, chính là làm một chiếc bóngyên tĩnh, dùng ánh mắt quyến luyến mà nhìn Hàn Thực Sắc tươi cười.
Nụ cười của nàng, sáng lạng mà dễ chịu, giống như làlàn khí ấm áp, bao phủ lấy thân thể Đồng Diêu.
Mà những nụ cười đó đều là vì Ôn Phủ Mịch.
Có lẽ, Ôn Phủ Mịch có khả năng làm cho nàng vui vẻ.
Như vậy, Hàn Thực Sắc và hắn ở cùng một chỗ, hẳn làđúng.
Đồng Diêu nguyên bản nghĩ rằng hai người họ sẽ mãi mãisống hạnh phúc, nhưng dần dần, sự tình đã xảy ra một ít biến hoá.
Không biết từ khi nào,vẻ tươi cười của Hàn Thực Sắctrở nên ít hơn, trở nên nhạt nhẽo, trở nên gượng ép.
Rất nhiều lúc, Đồng Diêu nhận thấy nàng ngồi một mìnhở trong góc, ngơ ngác nhìn về phía trước, trong con ngươi có một tầng hơi nước,như là bất cứ lúc nào cũng có thể hoá thành nước mắt rơi xuống.
Nhìn nàng lúc ấy, yếu ớt giống như chỉ cần thổi nhẹmột hơi là có thể tan ra thành vô số mảnh
Đồng Diêu hiểu rõ, giữa nàng và Ôn Phủ Mịch nảy sinhvấn đề.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-thuc-sac/1919099/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.