Chương trước
Chương sau
Tình cảm, giống như là dây leo thực vật, trong lúc bấttri bất giác mà phát sinh, đến khi ý thức được thì người ta thường đã bị cuốnvào quá chặt chẽ rồi, không còn cách nào để thoát được nữa.

Đồng Diêu chính là như vậy, không biết từ khi nào, ánhmắt của hắn chậm rãi dừng lại trên người Hàn Thực Sắc.

Kỳ thật, bên người Đồng Diêu chưa bao giờ thiếu nhữngnữ sinh xinh đẹp, nhưng mà những người đó cũng không hấp dẫn hắn giống như HànThực Sắc.

Hàn Thực Sắc cũng không xinh đẹp, chỉ là nhìn thấythực thuận mắt, thực thoải mái.

Hàn Thực Sắc cũng không thiện lương, nàng luôn thíchđem người khác ra chê cười.

Hàn Thực Sắc cũng không thích giúp người, trừ phingười nọ là bằng hữu của nàng.

Hàn Thực Sắc sẽ không bao giờ không nhặt của rơi, vớinàng thì yêu tiền như mạng.

Hàn Thực Sắc có rất nhiều, rất nhiều khuyết điểm, ĐồngDiêu rất rõ ràng, chính là hắn không thèm để ý.

Đồng Diêu biết được, chính mình cũng không phải là xemHàn Thực Sắc thành bằng hữu bình thường, bởi vì rất nhiều lúc, khi nàng tronglúc vô ý đụng chạm hắn, tim của Đồng Diêu luôn đập nhanh hơn một chút.

Có đôi khi, Đồng Diêu hồi tưởng, chính mình có phảihay không thích nàng.

Đồng Diêu luôn luôn cho rằng công lực của mình đối đãivới nữ sinh có thể nói là cao siêu nhưng mà lần này, hắn lại không biết như thếnào, lại bắt đầu tự xem thường bản thân mình.

Hắn không dám nói, có lẽ là, hắn không biết nên làmnhư thế nào mà thổ lộ với người mà trong mắt chỉ coi mình là bạn tốt.

Kỳ thật, Hàn Thực Sắc thích Ôn Phủ Mịch cũng không rõràng, người bình thường đều rất khó phát hiện.

Chính là Đồng Diêu lại thấy nhất thanh nhị sở[1], bởi vì,khi trong lòng có hình bóng một người thì nhất cử nhất động của nàng đều khắcsâu vào trong lòng ngươi.

[1]biết rõ ràng

“Ngươi không phải là thích Ôn Phủ Mịch chứ?” Rất nhiềuthời điểm, Đồng Diêu là trò trước mặt Hàn Thực Sắc, hỏi Sài Sài vấn đề này.

Việc này có thể coi như một loại tự ngược, bởi vì mỗilần hắn lại thấy trong ánh mắt của Hàn Thực Sắc loại ánh mắt trốn tránh.

Tim của Đồng Diêu rất không thoải mái.

Chính là, hắn không ngăn cản loại tự ngược này, hắn hyvọng, đoạn tình cảm ngây ngô thầm mến này của Hàn Thực Sắc sẽ không có kết quả.

Rất nhanh, liền tới cuối kỳ, trường học quyết định cửhành cuộc thi phân ban, không chỉ có phân ban nghệ thuật như trước giờ, mà cònở trong ban nghệ thuật đặc biệt chọn ra lớp chuyên.

Lớp chuyên sẽ tập hợp các giáo viên giỏi của các khoa,cho nên mỗi người đều muốn vót nhọt đầu mà đâm vào được ban chuyên.

Hàn Thực Sắc cũng giống như thế, nàng chăm chỉ luyệntập.

Tại cuộc thi, Hàn Thực Sắc ngồi an vị ngay phía trướcĐồng Diêu, Đồng Diêu thấy đáp án mấy câu hỏi lớn phía sau của Hàn Thực Sắc đềusai.

Tính điểm một chút, thì lần thi này, nàng với lớpchuyên coi bộ vô duyên.

Cơ hồ như không chút do dự, Đồng Diêu cầm lấy bút đembài chính mình sửa những câu đã làm rất tốt thành đáp án sai hết.

Bởi vì, hắn muốn cùng Hàn Thực Sắc cùng một lớp.

Đồng Diêu không nghĩ gì nhiều, trong lòng hắn chỉ cómột nguyện vọng như vậy.

Sau khi cuộc thi kết thúc, Đồng Diêu cùng Ôn Phủ Mịchcùng nhau về nhà.

Đang đi tới, Ôn Phủ Mịch đột nhiên hỏi: “Ngươi cảmthấy Hàn Thực Sắc thế nào?”

Nghe thế, tâm Đồng Diêu nhảy dựng thật mạnh, giống nhưlà bị người ta bắt được đuôi tóc, mặt cư nhiên có chút nóng lên.

Nhưng rất nhanh, hắn liền phục hồi trở lại, giả vờ nhưkhông có gì trả lời: “Nàng à, giống một đứa con trai.”

Ôn Phủ Mịch nghe xong, chỉ cười cười.

Đồng Diêu cố gắng muốn chấm dứt đề tài này nhưng hắnthật sự không nhịn được.

Sau khi đi qua một con phố, Đồng Diêu làm bộ như hiếukỳ mà hỏi han: “Khoan, sao đột nhiên ngươi lại hỏi cái này?”

“Không có gì.” Ôn Phủ Mịch cười nhạt, một lúc sau, lạigiống như lầm bầm lầu bầu nói: “Chính là cảm thấy được cô ấy thật thú vị, thậtđáng yêu.”

Lúc sau, hai người tiếp tục trên đường dài đi tới,nhưng những chuyện nói sau đó, Đồng Diêu cũng không nhớ rõ lắm.

Hắn chỉ biết trong lòng mình có một loại ẩn ẩn bốirối, tựa như có chút chuyện tình mà hắn trước nay không muốn thấy, sắp phátsinh rồi.

Nghỉ hè, khổ hình cũng xong, bốn người hẹn nhau đichơi.

Hôm nay buổi tối, bọn họ đi vào KTV ca hát, hát lâu,mọi người đã đói bụng, liền kêu Sài Sài cùng Đồng Diêu đi xuống siêu thị muachút đồ ăn vặt.

Sài Sài cùng Đồng Diêu, mỗi người một cái giỏ, phânchia nhau cầm, chờ tới khi tính tiền, Sài Sài nhìn vào trong giỏ của Đồng Diêu,lơ đãng nói: “Khoai miếng, quả đông lạnh, cánh gà, thịt bò… Hay nha, ngươi chọntoàn là món Hàn Thực Sắc thích ăn nha.”

Đồng Diêu cúi đầu, lúc này mới phát hiện, đúng là nhưvậy, cái giỏ hắn mua, mỗi món đồ đều là món mà Hàn Thực Sắc thích ăn.

Sài Sài thần kinh tương đối thô, nói xong cũng đemchuyện này đặt ở sau đầu, không nghĩ gì nhiều.

Nhưng lòng dạ Đồng Diêu lại không bình tĩnh được.

Hóa ra, hắn đã đem những gì Hàn Thực Sắc thích ghi tạcvào trong lòng.

Sau khi mua xong đồ, hai người trở về, đẩy cửa của khughế lô ra, Đồng Diêu lập tức phát hiện Hàn Thực Sắc cùng Ôn Phủ Mịch có gì đókhác lạ.

Ánh mắt hai người đều như chứa đựng sự vui sướng, màhai gò má dù là trong ánh sáng mờ ảo hơi tối vẫn có thể nhìn được đang ngượngngùng đỏ.

Đồng Diêu lúc này liền hiểu chuyện gì đã xảy ra, thânthể hắn, bỗng nhiên cảm thấy thật lạnh, thật lạnh.

Vào thời gian kế tiếp của ngày hôm đó, Đồng Diêu chiếmlấy micro, không ngừng ca hát, cho tới khi yết hầu khàn khàn.

Cũng ngày hôm đó, Đồng Diêu phát hiện, khả năng diễnkịch của mình rất không tồi, ít nhất, hắn có thể cười thực vui vẻ.

Những ngày sau đó, Ôn Phủ Mịch cùng Hàn Thực Sắc bắtđầu ở bên nhau, bọn họ công khai trở thành người yêu.

Kì nghỉ hè đó là kì nghỉ hè thống khổ nhất trong cuộcđời Đồng Diêu, bởi vì cả ngày hắn đều phải mang một cái mặt nạ.

Thấy Ôn Phủ Mịch cùng Hàn Thực Sắc nắm tay nhau trướcmặt, hắn phải mỉm cười giống như quá khứ.

Nỗi buồn tắc nghẹn, khóe miệng bủn rủn, tâm như bịnghiền nát, đây là những gì mà Đồng Diêu còn nhớ về mùa hè đó.

Lớp 11 khai giảng, Đồng Diêu phát hiện hắn đã làm chochính mình lâm vào một hoàn cảnh cực kì khó khăn.

Hắn cùng Hàn Thực Sắc cùng lớp mà Ôn Phủ Mịch khôngbất ngờ gì được vào lớp chuyên.

Vì thế, Đồng Diêu phải thường xuyên giúp hai ngườitruyền lời, có khi truyền đồ vật này nọ, hơn nữa, trong quá trình này, ĐồngDiêu không thể có biểu hiện gì khác thường.

Có lúc tan học, ba người đi cùng một chỗ, Ôn Phủ Mịchcùng Hàn Thực Sắc sẽ nắm tay nhau, vẻ mặt hạnh phúc.

Mà Đồng Diêu, ở phía sau yên lặng quan sát, ngẫu nhiênthấy khổ, liền ngẩng đầu, ánh mắt thủy chung không nhìn bức tranh ngọt ngào ấy.

Có đôi khi, Đồng Diêu không khống chế được mình đi làmchuyện rất ngây thơ, một ngày kia chờ lúc tan học, hắn cố tình làm trò trướcmặt Hàn Thực Sắc, hắn hôn môi hoa hậu giảng đường.

Trong khi hôn, ánh mắt hắn lại nhìn về phía Hàn ThựcSắc.

Hắn muốn từ trong biểu tình của nàng nhìn ra một chútgì đó mà mình hy vọng là có.

Nhưng mà không có, Hàn Thực Sắc cư nhiên chạy tới hỏihắn bí quyết của loại cường hôn này, nói là muốn dùng để đối phó Ôn Phủ Mịch.

Đồng Diêu chỉ có thể cười khổ, hắn nghĩ, bản thân chắclà không thể kiên trì được nữa rồi.

Hắn quyết định chuyển trường, liền để cho cha mẹ hắnliên hệ trường ở Singapore, chuẩn bị qua bên đó học.

Hắn muốn thay đổi nơi ở, đổi đến một nơi không nhìnthấy Hàn Thực Sắc.

Khi sự việc hoàn thành được khoảng bảy tám phần rồi,Đồng Diêu nhẹ nhàng, thản nhiên nói cho Hàn Thực Sắc tin này.

Vào một buổi trưa, hai người bọn họ vừa tan lớp thểdục, liền hẹn nhau đi ra ngoài ăn cơm, khi ăn đến nửa chừng, Đồng Diêu đã mởmiệng.

Nghe vậy, Hàn Thực Sắc không nói gì, chỉ có cúi đầu.

Xuyên thấu qua lông mi nàng, Đồng Diêu thấy được conngươi nàng nồng đậm không nỡ, trong mắt nàng, tựa hồ nịt kín một làm mỏng hơinước.

Đồng Diêu hiểu rõ ràng đây chính là sự không nỡ giữabạn bè, chỉ là sự không nỡ giữa bạn bè, nhưng trong nháy mắt, hắn thay đổiquyết định.

Hắn cười ha ha, nói: “Nói giỡn một tí, ngươi thật sựtin sao?”

Lời nói này, tự nhiên đổi lại một trận đánh tơi bờicủa Hàn Thực Sắc, còn có trong ánh mắt nàng phát ra tia vui mừng thật tâm.

Quên đi, cứ như vậy đi, Đồng Diêu nghĩ.

Lưu lại, mặc dù có đau khổ, nhưng cũng có vui vẻ, ítnhất, hắn có thể lúc nào cũng nhìn thấy được Hàn Thực Sắc.

Như vậy là tốt rồi.

Như vậy… là tốt rồi.

Nếu Hàn Thực Sắc là bạn gái của người khác, Đồng Diêusẽ không một chút do dự mà đoạt lấy nàng.

Nhưng mà, nàng lại là bạn gái của bằng hữu tốt nhấtcủa mình, Đồng Diêu chỉ có thể hoàn toàn triệt để đem tình cảm của mình dànhcho Hàn Thực Sắc chôn dấu tận đáy lòng, dùng bùn đất thật dày phủ lên.

Hắn chỉ có thể yên lặng mà kề bên Hàn Thực Sắc, yênlặng nhìn tình cảm giữa nàng và Ôn Phủ Mịch từ từ nồng đậm, yên lặng cùng nàngnói giỡn, yên lặng đưa cho nàng đáp án giúp nàng vượt qua các kì thi, yên lặngcùng nàng chạy bộ, yên lặng mà… yêu nàng.

Thời gian liền như vậy qua nhanh, đảo mắt, thi vàotrường đại học, lại đảo mắt, thi đại học đã xong.

Ở kì nghỉ hè trước khi nhập học đại học, Ôn Phủ Mịchthường xuyên đến nhà Hàn Thực Sắc, về việc này, Đồng Diêu đều biết.

Hắn cái gì cũng không chưa nói, cái gì cũng không cólàm, bởi vì hắn không có tư cách.

Có một buổi tối, Đồng Diêu gọi điện cho Ôn Phủ Mịch,nghĩ muốn hẹn hắn ngày hôm sau đi đánh bóng rổ, nhưng mẹ Ôn Phủ Mịch nói chohắn, Ôn Phủ Mịch buổi tối tới nhà Hàn Thực Sắc, chưa có về.

Đồng Diêu buông điện thoại, vẫn duy trì tư thế bấtđộng suốt một phút đồng hồ, sau đó hắn bắt đầu bấm nút gọi cho di động Ôn PhủMịch.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạmkhóa.”

Đồng Diêu không chịu buông tha, tiếp tục gọi.

Kỳ thật, Đồng Diêu cũng không biết chính mình vì saophải làm như vậy, cho dù gọi được, hắn sẽ nói gì, hắn hoàn toàn không biết.

Thế nhưng, hắn vẫn một lần lại một lần ấn nút, một lầnlại một lần nghe cái giọng nói cô gái không biết tên kia nhắc nhở.

Cả buổi tối đó, hắn chỉ làm có chuyện này.

Thẳng đến khi ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua bức màncửa sổ dày, tiến nhập vào phòng hắn, Đồng Diêu mới buông điện thoại.

Cách một ngày, Ôn Phủ Mịch vì nghe mẹ nói có Đồng Diêutìm mình, liền hẹn hắn gặp mặt, hỏi hắn đến tột cùng là có chuyện gì.

“Không có gì, chính là muốn hẹn người chơi bóng rổthôi.” Đồng Diêu giống như bình thường, vỗ vỗ Ôn Phủ Mịch, khẽ chớp mắt hỏi:“Buổi tối hôm ấy, ngươi thật sự không về nhà?”

Hai má Ôn Phủ Mịch khẽ hiện lên một chút màu hồng.

Sắc thái này đã làm rõ hết thảy mọi việc.

Ôn Phủ Mịch đã hoàn toàn có được Hàn Thực Sắc.

Trên mặt Đồng Diêu là một loại cười tươi trêu tức màthoải mái, chính là trong tâm hắn, lại thiếu một khối lớn, bên trong tim, trốngtrơn, cái gì cũng không tồn tại.

Sau khi chia tay Ôn Phủ Mịch, Đồng Diêu một mình đidạo trên đường, không có mục tiêu gì.

Cứ như vậy đi thẳng, đi tới khi phố đã lên đèn rực rỡ.

Tim của hắn, bắt đầu từ lúc nãy, đã một khoảng trốngkhông, gió thổi xuyên qua, không một chút cản trở.

Cái loại cảm giác này, rất khó chịu, Đồng Diêu muốntìm cái gì đó để lấp vào, cho dù chỉ là tạm thời, cho dù là hư ảo cũng tốt hơn.

Khi màn đêm buông xuống đã lâu, hắn dừng trước mộtquán bar, quán bar này làm ăn thịnh vượng.

Đồng Diêu đi vào, ngồi vào quầy bar, gọi rượu, bắt đầuuống.

Chất lỏng lạnh lạnh, mạnh mẽ xâm nhập, đem tới mộtloại khoái cảm đầm đìa.

Nhưng mà, tim, vẫn không có dễ chịu được một chút nào.

Sau khi uống hết năm sáu ly, một bàn tay, nhẹ nhàngđặt trên vai Đồng Diêu.

Động tác này, thật quen thuộc, chính là phương thức màHàn Thực Sắc dùng để chào hắn.

Nhưng lúc này, không phải Hàn Thực Sắc, bởi vì HànThực Sắc khi đánh hắn, động tác vững vàng, còn bàn tay này, lại là lướt nhẹ.

Sau đó, một nữ nhân ngồi xuống bên người Đồng Diêu,nói: “Này anh chàng đẹp trai, có thể mời ta uống một chén không?”

Đồng Diêu nghe lời, mua rượu, đưa cho nàng.

“Ngươi là lần đầu tiên đến đây đi?” cô gái kia hỏi, âmthanh thuần túy của nữ nhân, giống như hương vị nước hoa trên người nàng, giốngnhư bàn tay yêu mị mảnh khảnh của nàng, dễ dàng tiến nhập thân thể người khác.

“Đúng vậy.” Đồng Diêu cầm ly rượu trong tay, một hơiuống sạch.

“Thất tình?” Cô gái kia hình như cái gì cũng nhìn rađược.

“Phải.” Đồng Diêu trong âm thanh không có một chút cảmtình.

“Thực trùng hợp, ta cũng vậy.” Cô gái kia cười.

“Ngươi bị đá?” Đồng Diêu đem chén rượu để ngang tầmmắt, càng không ngừng lắc, chất lỏng trong suốt màu hổ phách sóng sánh ở trongly.

“Không có cơ hội bị đá, người ta yêu không yêu ta, chotới bây giờ cũng không phải.” Giọng nói của cô gái kia mang theo chua sót cũnggiống như rượu vậy.

Đồng Diêu quay đầu, nhìn về phía cô gái kia, nàngtrang điểm rất đậm, vô cùng đẹp, nhưng mà cặp mắt kia, lại là hoang vắng, chứađầy sự cô đơn.

Mà sự cô đơn trong đôi mắt của nàng, ánh lên sự cô đơncủa hắn.

Hôm đó, Đồng Diêu cùng cô gái kia uống rất nhiều rượu,sau đó, bọn họ lên giường.

Không có trách nhiệm, không có tương lai, không có cảmtình, có chăng chính là thân thể an ủi lẫn nhau.

Hai người, đều cô đơn, thân thể bọn họ đều lạnh nhưbăng, tâm bọn họ đều là khoảng không trống vắng.

Bởi vì thi đậu đại học khác nhau, cho nên Đồng Diêucùng Hàn Thực Sắc cơ hội gặp mặt ít đi.

Nhưng mà buổi tối mỗi cuối tuần, hắn lại đi đến mộtnhà hàng thức ăn nhanh dùng cơm.

Là vì, trong căn nhà đối diện nhà hàng, có căn phòngnhỏ mà Ôn Phủ Mịch và Hàn Thực Sắc ở đó cùng nhau mỗi cuối tuần, mỗi lần, hắnđều ngồi ở một chỗ, yên lặng chờ đợi, nhìn thấy hai người nắm tay nhau vào nhà.

Như vậy, ít nhất, hắn còn có thể thấy Hàn Thực Sắc.

Ít nhất, hắn có thể thấy nàng cười thật là hạnh phúc.

Như vậy là tốt rồi.

Như vậy là đủ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.