Chương trước
Chương sau
Tôi không biết nên hình dung tâm trạng lúc đó như thếnào.

Tôi chỉ nhớ rõ, màu trắng. Một màu trắng chói lóa xuấthiện trước mặt tôi. Đầu tiên là một điểm nhỏ, sau đó nhanh chóng bành trướngvới tốc độ không thể tượng tượng nổi. Trong nháy mắt đã chiếm hết tầm nhìn củatôi. Trong mắt của tôi, tất cả đều là màu trắng chói lóa. Ngoài ra, không hềnhìn thấy gì khác.

Chung quanh dường như đột nhiên im lặng. Thời giancũng dường như ngưng đọng.

Sau khi khôi phục lại tinh thần, tôi cảm giác như đãtrải qua gần nửa cuộc đời. Thế nhưng không phải. Chỉ là trong nháy mắt.

Tôi nhìn Ôn Phủ Mịch ở trước mặt, rất nhiều hồi ức,giống như dòng nước chảy qua rất nhanh trong đầu tôi. Chúng tôi cười. Chúng tôikhóc. Chúng tôi yêu thương. Chúng tôi hận thù. Chúng tôi gặp gỡ. Chúng tôi bỏlỡ. Từng hình ảnh, từng sự việc, tất cả đều lặp lại. Nhưng mà hồi ức đó lạikhông rõ ràng . Đau đớn và yêu thương, cũng không còn rõ ràng nữa. Chỉ là mơhồ. Yêu thương và đau đớn đều là mơ hồ.

Thời gian đã mang đi sự non nớt của chúng tôi. Bất kểbên trong hay là bên ngoài.

Đúng vậy, Ôn Phủ Mịch mất đi sự ngây ngô, tăng thêmhơi thở nam tính. Nhưng mà, khí chất của hắn dường như không có gì thay đổi.Vẫn là khí chất giống như băng tuyết không hề nhiễm hạt bụi nào. Hắn ngồi im,khí chất yên lặng và u buồn lặng lẽ tỏa ra hấp dẫn người khác. Đôi mắt hắntrong veo hiền lành, lông mi tinh tế, chốc chốc hạ thấp xuống giống như chiếcquạt. Mũi của hắn cao thẳng thanh tú, giống như một dãy núi tinh tế có độ congmượt mà. Đôi môi hắn có màu sắc tự nhiên, tươi sáng và sạch sẽ. Ánh mặt trờixuyên thấu qua tấm kính bên trái Ôn Phủ Mịch bức xạ lên mặt hắn. Da hắn nhưngọc thạch cao cấp, sáng long lanh, toát ra sự mát lạnh.

Đây là Ôn Phủ Mịch, không hề có tạp chất. Mang theomột chút thần bí. Có một chút xa cách. Nhiễm một chút tịch mịch. Tỏa ra mộtchút lạnh nhạt

Vào buổi chiều, đôi mắt của hắn dưới ánh mặt trời vàngấm áp hơi nhạt màu, trong suốt sáng bong. Hắn vẫn hay dùng đôi mắt đó nhìntôi.Luôn luôn. Nhìn tôi

Tôi chưa từng nghĩ đến việc chúng tôi sẽ gặp nhautrong tình huống như thế này. Nhưng sự thật lại như thế. Chúng tôi cứ lẳng lặngđối mặt nhau

Tư duy của tôi hoàn toàn rối loạn.

Bức tranh trên tường trong quán. Cô gái nhỏ đội nónhoa ở phía sau Ôn Phủ Mịch.. Trên con đường dành cho người đi bộ, người qua lạikhông một tiếng động. Mỗi một hình ảnh đều mờ nhạt mà đơn độc, vô nghĩa.

Tôi không phủ nhận, sau khi biết được tin tức Ôn PhủMịch sắp trở về, tôi đã suy nghĩ rất nhiều điều về cuộc gặp mặt của chúng tôi.Bây giờ, câu nói mà tôi đã sớm chuẩn bị tốt liền tự động chạy ra khỏi cổ họng:“Ngươi đã trở về”

Một câu nói không hề có ý nghĩa, nhưng lại có thể gợimở ra một cuộc nói chuyện bình thường.

Ôn Phủ Mịch cười ảm đạm: “Đúng vậy, về ngày hôm qua”

“Tốt nghiệp rồi?” Tôi hỏi

Những vấn đề này đã có sẵn trong lòng, nhớ rất kỹ.Nghe qua, thật bình tĩnh

Mà Ôn Phủ Mịch trả lời cũng rất bình tĩnh: “Đúng vậy”

“Muốn trở về để phát triển?” Tôi tiếp tục hỏi

“Ừ, dù sao, nhà của ta cũng ở đây” Ôn Phủ Mịch nói

Tôi hỏi những vấn đề bình thường nhất. Hoặc có thểnói, những vấn đề qua loa nhất. Chúng tôi giống như chỉ quen biết sơ sơ, đàmluận những lời nói không liên quan nhất. Đã từng có bao nhiêu thân mật, bây giờcó bấy nhiêu xa cách.

Trong đầu của tôi đã sớm chuẩn bị rất nhiều vấn đề nhưthế. Cho nên hiện tại, tôi không cần suy nghĩ cũng có thể đem chúng ra hỏi.

“Ở Mĩ, cuộc sống ra sao?”

“Ừ, không tệ”

“Mấy năm nay, tiếng Anh nhất định tiến bộ không ít”

Một cuộc đối thoại có thể cho là bình thường

“Thấy ngươi trở về, bác trai bác gái nhất định rấtvui”

“Đúng vậy”

Cuộc nói chuyện không hề có chất dinh dưỡng cứ tiếptục như vậy. Tôi không có nghiêm túc hỏi, còn Ôn Phủ Mịch cũng không có nghiêmtúc trả lời. Chúng tôi dùng cuộc đối thoại vô nghĩa này để tiến hành hòa hoãn.

Đúng vậy, hòa hoãn.

Cuộc chia tay của chúng tôi không hề vui vẻ.

Không thể bởi vì thời gian đã là quá khứ, mà xoa nhẹđược tổn thương tình cảm.

Giữa lúc tôi đang muốn tiếp tục hỏi những vấn đề khôngmong đợi đáp án, mắt Ôn Phủ Mịch thoáng hiện một tia thông suốt. Gương mặt hắnhơi hơi ngẩng lên, dường như đã quyết định không lẩn trốn nữa. Toàn thân tôiđột nhiên dâng lên một sự khẩn trương khó hiểu.

Tôi hớp ngụm nước uống, cố ý nhìn đồng hồ, nói: “Mẹ tatại sao còn chưa đến?”

Ôn Phủ Mịch chậm rãi nói: “Bác gái sẽ không đến đâu,bà muốn để cho chúng ta nói chuyện riêng, mới nghĩ ra cách này”

“Phải không?” Kết quả này tôi đã sớm đoán được

Cho nên, đối với câu trả lời này tôi chỉ cười cườikhông muốn nói tiếp

Giờ phút này tôi và Ôn Phủ Mịch nói chuyện giống nhưlà đi trên một miếng băng mỏng. Tôi chỉ muốn duy trì một khoảng cách. Nhưng ÔngPhủ Mịch dường như không nghĩ như vậy. Toàn thân hắn giống như tảng băng nổidưới ánh mặt trời. Đẹp đẽ, chẳng có chút tạp chất nào. Giữa khuôn mặt mềm mạicủa hắn mang theo một chút u buồn. Hoàn toàn giống như trong trí nhớ của tôi.

Tôi cảm thấy tình huống này rất quen. Năm đó, Ôn PhủMịch cũng ngồi đối diện tôi, nói, Thực Sắc, không có ta, có phải là ngươi sẽvui vẻ hơn nhiều không? Lúc đó, trong ánh mắt hắn cũng là cảm xúc phức tạp nhưvậy.

“Thực Sắc”. Sau nhiều năm, Ôn Phủ Mịch lần đầu tiêngọi tên của tôi.

Giọng nói kia, xuyên qua đường hầm thời gian, rầm rầmù ù truyền vào bên tai tôi. Thấm đẫm ánh sáng ảm đạm mờ nhạt. Mắt của tôi độtnhiên hơi chua sót. Không biết là bởi vì thời gian, hay là vì tình cảm, có lẽchỉ bởi vì quãng thời gian trong quá khứ.

“Thực Sắc” Ôn Phủ Mịch tiếp tục gọi nhẹ nhàng

“Ừ?” Tôi trợn to mắt, để cho làn gió thổi khô giọt lệnhỏ

Trong mắt, chỉ còn lại một tầng màu sắc u sầu trơnbóng

Ôn Phủ Mịch nhìn tôi, dừng lại một lúc, cuối cùng mớihỏi khẽ: “Ngươi khỏe không?”

Vấn đề này, lúc nãy tôi cũng đã hỏi hắn. Nhưng tạithời điểm đó chỉ là một vấn đề. Còn bây giờ, câu hỏi từ hắn, trong thanh âm mềmnhẹ có chút rung động đén tâm can.

“Tốt” Tôi cười, chính mình cũng nhận ra, nụ cười thậtgiả tạo: “Rất tốt”

Ánh mắt Ôn Phủ Mịch lại hơi tối đi. Hầu kết của hắnchuyển động xuống dưới.

Hầu kết của Ôn Phủ Mịch từng là bộ phận tôithích nhất. Hầu kết thanh tú, da thịt trắng nõn, những lúc ở bên nhau tôi luônluôn thích cắn khối gồ ghề nhỏ bé kia

Tôi nhắm mắt lại, cố gắng xóa đi những ký ức nhỏ đó.Ký ức vô nghĩa

“Thật xin lỗi” Vào lúc mắt tôi nhắm lại trong tíchtắc, Ôn Phủ Mịch đã nói ra câu đó

Tôi rất hiểu ý của câu thành thật xin lỗi này của hắnlà gì.

“Thực Sắc, ta vẫn luôn muốn nói với ngươi những lờinày” Giọng nói của Ôn Phủ Mịch, vẫn mang theo sự ôn hòa và dịu dàng.

“Đã qua rồi” Tôi cúi đầu.

Gương mặt tôi chiếu lên trên mặt bàn bóng loáng. Hơimơ hồ, hơi vặn vẹo.

Cũng giống như những chuyện trong quá khứ vậy. Ai đúngai sai, đã không còn quan trọng. Ai thua ai thắng, đã không còn quan hệ. Chúngtôi đều đã trưởng thành

“Không sao” Tôi ngẩng đầu lên, mỉm cười với hắn: “Thậtsự không sao, mọi chuyện đều đã qua”.

Trong đôi mắt như nước của Ôn Phủ Mịch ánh lên nétcười của tôi.

“Chúng ta đều phải tiến về phía trước”. Tôi khẽ thởdài: “Dừng chân không tiến lên là không được”

Những lời này nói với hắn, cũng là nói với chính mình.

Đuôi lông mày khóe mắt Ôn Phủ Mịch có một sự mờ ảokhông rõ rang.

Nếu đề tài này đã được gợi lên, tôi cũng tiện thể dứtkhoát nói ra: “Đúng rồi, ngươi và An Hinh thế nào rồi?”

Nghe được cái tên kia, trong đôi mắt lạnh lẽo của ÔnPhủ Mịch nổi lên sóng nhỏ: “Cô ấy…”

Ôn Phủ Mịch vừa định nói gì đó, nhưng lại bị phía sautôi hấp dẫn sự chú ý

Cùng lúc đó, tôi cảm giác được một sức ép hoang dã nộiliễm. Rất quen… Giống như là…

Tim đập mạnh một cái.

Tôi lập tức quay đầu lại, liền bị một đôi mắt chim ưngkhóa trụ. Vân Dịch Phong?!

Cơ thể tôi cứng ngắc, còn chưa kịp mở miệng hỏi hắntại sao lại ở đây, Vân Dịch Phong liền tiên phát chế nhân[1]: “Đúnglà ngươi đi ăn cơm với đàn ông”

Giọng nói trầm thấp, giọng điệu cứng ngắc. Chứa đựngmột chút lửa giận.

Tình thế này giống như là tôi đã bị bắt gian tạigiường.

Nhưng mà, tôi và hắn thật sự không có quan hệ gì.

Tôi bị nghẹn rất lâu, mới mở miệng hỏi: “Tại sao ngươilại đến đây?”

“Ta đã nói rồi, ta có việc tìm ngươi” Vân Dịch Phongnói.

“Ta cũng đã nói rồi, hôm nay ta không rảnh” Tôi nói.

Đột nhiên Vân Dịch Phong dời ánh mắt về phía Ôn PhủMịch ở đối diện tôi, thanh âm bỗng nhiên hạ xuống vài độ, giống như là chìmtrong băng tuyết “Hắn chính là chuyện mà ngươi đã nói?”

“Hắn là…” Tôi dừng lại một chút, trong đầu nhanh chóngcân nhắc từ ngữ

Mối tình đầu? Nói thế sẽ chứng tỏ tôi có động cơ riêng.Cho nên, tôi chọn từ ngữ an toàn: “Hắn là bạn học cũ của ta”

Lúc nói câu này, khóe mắt tôi nhìn lướt qua. Dường nhưnhìn thấy trong tích tắc đó, trong mắt Ôn Phủ Mịch đột ngột xuất hiện một cảmxúc nào đó. Tôi không kịp nghiên cứukỹ.

Bây giờ, tinh lực chủ yếu của tôi nên dùng để đối phóvới Vân Dịch Phong. Cơ thể Vân Dịch Phong giờ phút này căng cứng, cả người toátra sự tức giận lạnh lẽo. Con báo đang tức giận, càng bất động thanh sắc thìcàng nguy hiểm.

Quả nhiên, Vân Dịch Phong cười lạnh: “Gặp bạn học cũ,cần cúp điện thoại của ta sao?”

Dường như có con kiến nhỏ bám víu trên lưng của tôi.

Tình huống bây giờ thật sự đã hơi vượt qua năng lựckiểm soát của tôi.

Tôi đứng lên, đi đến trước mặt Vân Dịch Phong, nóinhỏ: “Vân Dịch Phong, ngươi đi ra ngoài chờ ta trước, ta sẽ lập tức ra”.

Ánh mắt Vân Dịch Phong từ mặt tôi chuyển sang gươngmặt của Ôn Phủ Mịch, thanh âm có tầng tầng áp suất thấp đánh úp về phía tôi:“Nếu ta phải đi, cũng nên mang ngươi đi cùng”.

Lúc này, mọi người trong quán đã bắt đầu chú ý tớitình huống của chúng tôi bên này. Trong ánh mắt tìm tòi ý vị thâm trường củamọi người, tôi vừa gấp vừa giận, nhỏ giọng nói: “Vân Dịch Phong, ngươi đừngkiếm chuyện có được không?”

“Người kiếm chuyện là ngươi mới đúng” Vân Dịch Phongthu hồi ánh mắt.

Tôi rất bực bội, cũng không phân rõ nặng nhẹ, mở miệngnói: “Ta và ngươi không có quan hệ gì, ngươi dựa vào cái gì muốn xen vào việclàm của ta”.

Lời vừa nói ra, tôi liền biết hỏng bét. Đã nói nhữnglời không nên nói

Quả nhiên, ánh mắt Vân Dịch Phong trong nháy mắt đãkết thành băng, giống như hồ băng ngoài trời. Đột nhiên hắn cúi mình xuống, mộttay bắt lấy tôi vác lên, sải bước lớn đi ra quán lẩu sô cô la. Đầu củatôi hướng xuống dưới, toàn bộ máu bốc lên mặt, da căng ra, ngay cả lỗ tai cũngphải đỏ hồng. Bụng của tôi để trên bả vai cứng rắn của hắn, rất khó chịu.

Tôi bó tay.

Tôi thật mất mặt.

Tôi cũng không dám để hắn thả tôi xuống, chỉ có thểgiả bộ làm xác chết, bị hắn khiêng đi.

Vân Dịch Phong ném tôi vào trong xe của hắn, sau đóđạp ga, xe gầm rú rời đi.

Tôi quay đầu lại, ánh mắt xuyên thấu qua vô số đámngười, xuyên thấu qua cửa kính, thấy một màu trắng như tuyết. Đứng lặng im tạichỗ. Bóng dáng mang theo vẻ cô tịch. Trong lòng tôi không biết là cảm giác gì

Xe chạy rất nhanh, chớp mắt, tôi đã không còn nhìnthấy Ôn Phủ Mịch.

Lực chú ý một lần nữa trở về trên người Vân Dịch Phong.Lần này chắc là hắn rất tức giận. Bởi vì động tác lái xe của hắn rất thô bạo.

Tôi chỉ có thể im lặng. Nhưng tôi nghĩ nguyên nhân làmhắn tức giận dường như không phải là do tôi gặp mặt Ôn Phủ Mich. Mà là lý dokhác.

Tôi im lặng chờ đợi nguyên nhân đó nổi lên mặt nước.

Vân Dịch Phong không nói một lời, chỉ lập tức lái xera khỏi khu phố sầm uất, tiến lên núi. Quang cảnh trên núi không tệ, không gianxanh thẫm, cảm giác như tay có thể sờ được. Đám mây trắng không ngừng kết hợprồi li tán. Còn có rất nhiều lá cây xanh, tầng tầng lớp lớp, giống như cơn sóngmàu xanh biếc, có thể biến nỗi phiền muộn của con người thành hư không.

Vân Dịch Phong tắt máy xe tại đây. Sau đó, hắn nặng nềtựa đầu lên ghế, bộ dáng giống như rất mệt mỏi. Thở dài một tiếng, gần nhưkhông thể nghe thấy. Nhưng mà thở dài vẫn là thở dài.

Vân Dịch Phong cảm giác được khổ não. Mỗi người đều cókhổ não.

Tâm tình tôi giờ phút này cũng không thanh thản. Vìthế, tôi cũng học theo bộ dáng của hắn, tựa đầu lên lưng ghế. Nhắm mắt lại, bóngdáng màu trắng thuần từ từ hiện ra.

Chính là vừa lúc nãy. Chính tại thời điểm tôi không hềphòng bị gì, tôi và Ôn Phủ Mịch đã gặp nhau. Tôi cứ luôn nhớ lại biểu hiện củatôi, chắc là không coi như là khác thường. Như vậy, xem như là đã có thể buônghắn xuống được rồi sao?

Tôi tự hỏi chính mình. Đáng tiếc, đáp án không chắcchắn.

Thật xin lỗi. Ôn Phủ Mịch nói xin lỗi tôi

Thật xin lỗi, hắn không nên đem tôi thành thế thân củaAn Hinh. Đây quả thật là thương tổn rất lớn. Việc đó đã từng làm tôi bị thươngđến máu tươi đầm đìa, mất hết sức lực, thậm chí thiếu chút nữa mất đi can đảmđể yêu.

Thế nhưng tất cả đã qua rồi.

Như tôi vừa nãy đã nói với chính mình, tất cả đã quarồi. Thời gian khó khăn nhất đã qua. Đôi mắt tôi nhẹ khép lại, ánh mặt trời xuyênquá mí mắt mỏng chiếu vào trong. Trước mắt tôi là ngọn lửa màu cam sinh động.Ngọn lửa ấm áp

“Rốt cuộc người kia là ai?” Giọng nói Vân Dịch Phongvang lên bên tai

“Hắn chính là Ôn Phủ Mich” Tôi nghĩ nghĩ, vẫn nên nóisự thật. Không cần thiết phải che dấu

“Tại sao hôm nay ngươi lại tức giận như vậy?” Tôi hỏi

Vân Dịch Phong trầm mặc

Tôi trợn mắt nhìn hắn, lại phát hiện hắn luôn nhìntôi. Ánh mắt của tôi di chuyển không tiện di chuyển. Tầm mắt hai người giằng comột chỗ. Bởi vậy, không khí có chút xấu hổ

Đầu óc của tôi nhanh chóng hoạt động, cuối cùng nênnói chuyện gì để hạ không khí đây?

Tôi chưa suy nghĩ ra chuyện gì, Vân Dịch Phong đã vươntay, vuốt ve hai má tôi. Nếu là lúc bình thường, tôi nhất định sẽ tránh né.Nhưng hôm nay, tôi không làm vậy. Bởi vì, giờ phút này trên gương mặt Vân DịchPhong đang bao phủ một tầng mịt mù nhạt nhẽo, một sắc màu u tối.

Những tình cảm này làm cho ngũ quan vốn sắc nét lợihại của hắn trở nên mềm mại hơn

Nói cách khác, giờ phút này, Vân Dịch Phong trở nênkhông giống Vân Dịch Phong lúc thường

Trong lòng tràn đầy nghi vấn: “Rốt cuộc ngươi làm saovậy?”

Vân Dịch Phong không có trả lời, nhưng đôi tay hắn vẫntiếp tục di chuyển trên mặt tôi. Lòng bàn tay mang theo vết chai dày vuốt vemỗi một lỗ chân lông của tôi. Mà đôi mắt chim ưng kia giờ phút này lại có sựlưu luyến

Tôi bị hắn nhìn đến có chút nổi da gà, chỉ có thể ngơngẩn lặp lại câu hỏi: “Vân Dịch Phong, ngươi….”

Nhưng không đợi tôi hỏi xong, con báo Vân Dịch Phongnày đã bổ nhào đánh úp về phía tôi, một tay áp đảo tôi, cường hôn. Chắc chắnđúng là cường hôn

Nụ hôn kia giống như mưa rền gió dữ, phối hợp sấmchớp, thậm chí còn có núi lửa bùng nổ. Tất cả đều đặt trên người tôi. Cánh taysắt thép của hắn, áp chặt vào bên hông tôi. Môi hắn nặng nề đè ép môi tôi .Lưỡi của hắn giống như tên lính hoang dã, càn quét chung quanh trong khoangmiệng của tôi, không buông tha một đường sống nào. Hắn dùng sức lực lớn nhất đểmút lấy tôi, dường như muốn tôi nghẹt thở mà chết. Hắn giống như con thú hungmãnh bị chọc giận, dùng tứ chi tấn công tôi, dùng răng nanh sắc nhọn nhanhchóng nuốt một ngụm, ăn tôi sạch sẽ vào trong bụng. Động tác của hắn thô bạochưa từng có, giữa môi và răng tôi dường như có vị ngọt tanh của máu chảy.

Dưỡng khí của tôi bị tiêu hao gần hết. Tôi không thểhít thở, không thể suy nghĩ, không thể sống sót.

Con người đều có năng lực tự bảo vệ mình, lúc kề cậncái chết, tôi nhe răng nanh sắc bén, cắn một cái thật mạnh vào đầu lưỡi trongkhoang miệng tôi. Mà cùng lúc đó, hai tay tôi cũng giãy dụa, hung hăng nắm tócVân Dịch Phong, ép buộc hắn tách khỏi tôi.

Dưới sự tấn công hai hướng cùng một lúc của tôi, VânDịch Phong buông tôi ra. Một lần nữa hắn ngã vào trên lưng ghế, nhắm mắt lại,cúi đầu thở phì phò. Tóc của hắn hơi hỗn độn. Thần sắc có vẻ hơi bực dọc và mệtmỏi.

Tôi dùng khăn tay ấn nhẹ lên môi mình, thật tệ, mộtvết máu đỏ tươi. Tôi thật đau lòng. Bây giờ giá máu không rẻ đâu, chảy nữa làcó thể phải mua hai con gà để ăn.

“Rốt cuộc hôm nay ngươi bị sao vậy?” Tôi hỏi vấn đềnày lần thứ ba.

Nhưng Vân Dịch Phong quyết tâm không trả lời tôi.

Mãi cho đến lúc ngực hắn không còn phập phồng dữ dộinữa, hắn mới yếu ớt hỏi: “Hàn Thực Sắc, ngươi đối với ta thật sự không có chútcảm tình nào sao?”

Tôi ngớ ra. Tại sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này

“Trả lời ta đi” Vân Dịch Phong mở mắt ra, trong mắt cósự kiềm chế: “Ngươi muốn đẩy ta ra sao? Ngươi chán ghét ta như vậy sao?”

Tôi vừa tiếp tục dùng khăn tay thấm vết máu trên môi,vừa nhẹ giọng nói: “Vân Dịch Phong, nói thật, ngươi là người tốt, ta rất có hảocảm với ngươi”

“Người tốt?” Vân Dịch Phong cười mỉa mai một tiếng“Đang an ủi ta sao?”

“Ngươi không cần an ủi” Tôi dùng lưỡi liếm môi, hơithở tràn ngập vị tanh ngọt: “Ta nghĩ, ngươi rất tự tin, cũng có tư cách để tựtin, cơ bản là không cần người khác khẳng định và an ủi”

Quả thật, những gì đàn ông nên có, Vân Dịch Phong đềucó.

“Hơn nữa, ngươi biết ta thích nhất điều gì ở ngươikhông?” Tôi hỏi

“Điều gì?” Hắn ngước mắt lên nhìn tôi

“Ta thích nhất bộ dáng của ngươi ở trước mặt Vân DịchCa, có sự uy nhiêm của người cha, còn có sự luyến tiếc thương yêu của ngườianh. Có lúc, ta nghĩ, nếu ta là Dịch Ca thì tốt quá, có một người anh nhưngươi”

Tôi nói đều là sự thật

Tình cảm Vân Dịch Phong đối với nhóc ăn xin thật sự đãlàm cho người từ nhỏ đã không có anh chị em như tôi xúc động

Không biết những lời này kích động Vân Dịch Phong nhưthế nào, nhưng trên mặt hắn đột nhiên thoáng hiện lên một sự ảm đạm

Thật lâu sau, hắn mới cúi đầu nói: “Dịch Ca đã bỏtrốn”

“Cái gì?” Tôi vừa hỏi, đầu óc liền có phản ứng

Chẳng trách Vân Dịch Phong hôm nay hơi thất thường,thì ra là vì vậy

“Vậy mau phái người đi tìm đi” Tôi nôn nóng

“Đã tìm được rồi” Trong thanh âm Vân Dịch Phong có sựtrống trải, mang theo nỗi buồn khôn xiết

“Tại sao hắn phải trốn?” Tôi nghi ngờ

“Bởi vì...” Vân Dịch Phong thở dài: “Ta nói cho hắnbiết chuyện giữa ta và ngươi”

Bây giờ, tôi đã hiểu hoàn toàn

Vân Dịch Phong đã nói cho nhóc ăn xin biết hắn và tôicó quan hệ, nhóc ăn xin không thể chấp nhận, liền rời nhà trốn đi để thể hiệnsự phản đối của mình.

Tuy rằng Vân Dịch Phong không có nói rõ, nhưng tôicũng đoán được, nhóc ăn xin chắc chắn đã nói một vài lời tổn thương Vân DịchPhong.

Bởi vì, Vân Dịch Phong xem ra có vẻ rất đau buồn.

[1]ra tay trước để dành chiếm ưu thế, để đoạt lợi, để bắt lấy sự chiến thắng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.