Chương trước
Chương sau
Nhóc ăn mày vẫn còn đè trên người của tôi, cái lỗ taigiống như trái ớt nhỏ bập bềnh trong nồi lẩu, màu đỏ xinh đẹp rực rỡ.

Mà ánh mắt của hắn thì sáng long lanh, như là đínhhàng ngàn viên kim cương nhỏ, như một hệ ngân hà sáng rực rỡ.

Nhóc ăn mày lặp lại nói: "Ta thích ngươi."

Đầu ngón tay của tôi bắt đầu co giật như bị rút gân.

Thật sự là đi đêm có ngày gặp ma.

Hàn Thực Sắc tôi cư nhiên lại bị một tên tiểu quỷ đètrên giường, lại còn là hoảng hốt lo sợ mà bị đè trên giường nữa.

Gần đây, Hàn Thực Sắc tôi hay bị vây trong trạng tháitự ti —— bởi vì hai bánh bao trước ngực bị co lại.

Sữa cũng bị mất, lấy cái gì làm nơi cho người ta gặm?

Cho nên, tôi không nghĩ nhóc ăn mày lại vô duyên vô cớmà thích tôi.

Như vậy, khả năng duy nhất chính là —— chính là hắnđang sử dụng mưu kế lấy lùi làm tiến.

Cũng không phải không có khả năng, đứa bé này luônluôn giả bộ ngoan ngoãn trước mặt chúng ta, chịu mệt chịu oán, chịu đánh chịumắng, mặc cho sờ mông mặc cho nhéo meo meo.

Mới nhìn đúng là một tiểu tử tốt.

Nhưng ai ngờ, hắn lại có liên quan đến xã hội đen.

Bởi vậy có thể rút ra kết luận, đầu óc của nhóc ăn màyrất không đơn giản.

Nói cách khác, hiện tại, tôi đang bị hắn chỉnh.

Nhớ lại vừa rồi tôi bị dọa đến hô to "Ngươi,ngươi không được làm càn a!" Bộ dạng nghẹn khuất, tôi liền vô cùng cămphẫn.

Nhóc ăn mày, muốn đùa giỡn? Tỷ tỷ ta cùng đùa vớingươi!

Kết quả là, tôi nheo mắt, hai tay tôi đặt trên cái eonhỏ nhắn kia của hắn, nhẹ nhàng chậm rãi vân vê sờ mó, hết sức dụ hoặc:"Ngươi nói ngươi thích ta, thế thì, bây giờ ngươi muốn làm gì với tađây?"

Nhóc ăn mày cúi đầu, nước ở trên tóc chậm rãi từnggiọt rơi xuống mặt của tôi. Từng giọt từng giọt khiến cho từng tấc da thịt tôirun rẩy.

Tôi nhìn hắn. Da tay của hắn trong suốt, không có mộtchút tỳ vết, lộ ra màu ửng hồng. Bờ môi của hắn nhỏ nhắn trơn bóng như nước,mang theo mềm mại. Con ngươi của hắn càng thêm đen nhánh, đen nhánh nhưng trongvắt. Giống như là đã hạ quyết tâm gì đó.

Tiếp theo, hắn cúi người mạnh xuống, hôn lên tôi.

Bờ môi của chúng tôi như không hề báo trước chạm vàonhau.

Sau một trận tê tê, tôi cảm giác được đôi môi của hắn,mềm nhẵn, giống như trái cây đông lạnh. Nụ hôn của hắn là ngây ngô, không thuầnthục. Nếu nói nó là một nụ hôn, không bằng gọi nó là gặm cắn. Lưỡi hắn mangtheo một loại run rẩy, mãnh liệt khêu mở hai hàm răng của tôi, mạnh mẽ tiếnvào. Sau khi tiến vào, hắn lại không làm gì, mà là ngoan ngoãn mút đôi môi cánhhoa của tôi. Đó là nụ hôn mang theo sự thanh thuần.

Tôi hoàn toàn không dự đoán được hắn sẽ có chiêu này,chỉ biết sững sờ ngây ngốc như một khúc gỗ.

Trong lòng tự nhiên dâng lên một cỗ tình cảm kínhphục.

Nhóc ăn mày, quả nhiên có khí phách! Vì chỉnh tôi mộtlần, lại có thể đưa nhan sắc lên sàn.

Nhưng ngay sau đó, tôi phát hiện có điều gì đó khôngđúng. Nhan sắc nhóc ăn mày, cũng bán có hơi quá rồi.

Hắn bắt đầu không chỉ có thỏa mãn với việc hôn tôi,hai tay của hắn, ở khắp nơi trên thân thể tôi vuốt nhẹ. Động tác mang theo ngâyngô mà thô bạo, như rất nóng lòng muốn tìm thông đạo phát tiết. Da thịt trắngmịn của hắn, bắt đầu ấm lên, bắt đầu trở nên nóng bỏng, giống như trong thânthể có một luồng nhiệt khó chịu sắp bùng nổ.

Giờ phút này, tôi lại vô cùng nghẹn khuất và bối rối.Dù đây chỉ là trò chơi, tôi cũng đùa không nổi.

Vì thế, tôi hét lớn: "Nhóc ăn mày, ngươi đừngtưởng cỏ non mà muốn ăn trâu già, mau đứng lên... Chớ có sờ, đỡ ta ngồi dậy, tỷtỷ cho ngươi một cái bánh bao lớn nóng hổi, cho ngươi sờ đủ!"

Nhóc ăn mày dường như không nghe thấy sự ngăn cản củatôi. Thần sắc của hắn nhiễm mê loạn, một loại ham muốn mê loạn và kiều diễm.Hắn thở hổn hển, ngẫu nhiên còn theo trong yết hầu vang ra một chút trầm thấpvan cầu rên rỉ. Hơi thở của hắn, phun lên trên mặt của tôi, sạch sẽ, tươi mát,đẹp đẽ. Con ngươi của hắn, cặp con ngươi như sao sáng chói lọi, ánh lên tìnhdục mê ly. Hàng lông mi kia, hơi hơi buông xuống, dày đặc mà uốn cong, phíatrên, nhiễm phải một giọt nước, trong suốt mê người. Gương mặt của hắn, mangtheo sự nhỏ bé và yếu ớt, mềm mại. Làn môi dưới của hắn, xao động không ngừng,đỏ tươi ướt át, thâm quầng như một quả trái cây chín mọng, dụ dỗ người đi hái.

Tôi thừa nhận, andrenalin của Hàn Thực Sắc tôi lại bắtđầu tăng vọt.

Trước mặt của tôi, là một báu vật vô cùng trong suốtvà non nớt.

Lẽ nào không xao động chứ.

Nhóc ăn mày giống như một cái bánh socola trong đêmkhuya đặt ở trên bàn, mà tôi thì bụng đói kêu vang đang do dự.

Một thanh âm nói: ăn đi, ăn đi, nếu ăn vào dạ dày củangươi sẽ không còn giống như bị mèo quào nữa.

Một thanh âm khác lại nói: đừng ăn, đừng ăn, nếu ănngươi sẽ mập lên 10 cân, mặc váy cũng sẽ không vừa nữa.

Ăn hay không ăn, là cả một vấn đề.

Thời khắc biến chuyển này quyết định cả cuộc đời củanhóc ăn mày, tôi bỗng nhiên nghĩ đến, người lãnh đạo của quốc gia từng giâytừng khắc cảnh cáo chúng ta, trẻ em là bông hoa của tổ quốc, là ánh mặt trờilúc 7, 8 giờ.

Nhất thời, tâm hồn của tôi một mảnh rõ ràng.

Đúng vậy, tôi không thể học theo những tên hái hoa tặcđem đóa hoa mềm mại đang sinh sôi bẻ xuống, không thể học theo Hậu Nghệ đem mặttrời bắn xuống.

Nghĩ vậy, thái độ của tôi bắt đầu trở nên cứng rắnhơn, vội giơ tay cố gắng đẩy nhóc ăn mày ra: "Ta rất nghiêm túc, tiếp tụcđùa như vậy nữa, ta thật sự tức giận đó!"

Nhóc ăn mày không thèm quan tâm, môi hắn, đi tới gáycổ của tôi, tay hắn, thậm chí bắt đầu cởi khóa kéo quần jean của tôi.

Thân thể hắn có sự tinh tế trắng nõn đặc thù của thiếuniên.

Nhưng mà, sức lực của hắn, cũng mạnh kinh người, khiếntôi cảm thấy sợ hãi.

Trong lúc kéo khóa quần, khăn tắm trên người nhóc ănmày cứ như vậy mà rơi xuống.

Tầng trói buộc cuối cùng rơi ra, nhóc ăn mày trongnháy mắt đẩy mạnh lý trí, hắn dùng thân thể của chính mình đè tôi xuống.

Dục vọng của hắn đều tập trung ở cái chỗ nóng rực kia,mà cái chỗ rực kia, giống như một con thú nhỏ, vuốt nhẹ giữa hai chân của tôi,đang tìm ngọn nguồn phát tiết.

Rốt cục, hắn vẫn không chịu nổi, bàn tay nhanh chóngđem quần của tôi kéo xuống.

Mắt thấy cái trinh tiết không đáng giá của tôi sắp bịđoạt đi, tôi quá mức hoảng hốt.

Nhưng mà, sau khi hoảng hốt quá độ, ngược lại tôi rấtyên tĩnh, bình tĩnh lên tiếng: "Nhóc ăn mày."

Nhóc ăn mày mất sức lực rất lớn, mới từ trong tình cảmmãnh liệt mà ngẩng đầu lên.

Tôi theo dục vọng trong ánh mắt hắn nhìn thấy nụ cườitươi sáng trên khuôn mặt mình cùng với... điện thoại trong tay.

"Đông" một tiếng, tôi cầm cái điện thoại cóhình dạng vô cùng giống với cục gạch trên đầu giường của Kiều bang chủ, hunghăng đánh vào đầu nhóc ăn mày.

Một cái đánh này, dùng hết sức lực cả đời của tôi, rấtlà bất phàm.

Nhóc ăn mày làm sao mà chống cự được, bị đau, lănxuống giường.

Tôi nắm lấy lưng quần, đứng trên giường, nhảy lên bacái, đem quần jean kéo lên, tiếp theo, bước qua nhóc ăn mày, phóng nhanh rakhỏi cửa.

Một đường, xông trở về nhà mình, nhanh chóng đem cửakhóa ba cái khóa.

Sau đó, tôi dựa lưng vào cửa phòng, như là cây cà chuangã trên cửa, chầm chậm mà trượt xuống đất.

Ngón tay thon nhọn của tôi hơi hơi run rẩy.

Thiếu chút nữa bị nhóc ăn mày cường bạo rồi, mà khôngphải là mình cường nhóc ăn mày, nói ra thật là mất mặt.

Đợi tinh thần thanh tỉnh một chút, tôi bắt đầu hiểuđược, không, là hồi tưởng chuyện vừa xảy ra.

Nhóc ăn mày liên tiếp hai lần nói thích tôi, lúc đầu,tôi hoài nghi đó là mưu kế.

Nhưng hiện tại xem ra, vô cùng có khả năng, hắn đúnglà đang nói thật.

Tôi chạy quanh trong não của mình, lục tung các ngăntủ tìm kiếm trí nhớ lúc ở chung với nhóc ăn mày, lại phát hiện, tôi mỗi ngàykhông đánh cũng mắng hắn, thậm chí có lúc khi hắn không làm tốt việc nhà tôicòn không cho hắn ăn cơm, trừ những chuyện đó ra, còn thường lấy bàn tay đã chàchân mà nhéo mông hắn.

Nói thật, ngay cả lao động trẻ em ở Philipin mỗi ngàycòn thoải mái hơn nhiều so với hắn.

Chính là, trong khi bị ngược đãi như vậy mà, nhóc ănmày lại còn nói thích tôi.

Khả năng duy nhất, đó là đứa nhỏ này có khuynh hướngSM.

Kỳ thật, còn có một khả năng chính là đứa bé này từnhỏ thiếu tình thương của mẹ.

Dù sao, hắn một bên gọi ta bà già, một bên yêu thươngtôi.

Thế nhưng, hai tay sờ sờ cái bánh bao bị rút lại củamình, lập tức đem ý niệm trong đầu này xóa mất.

Trước hết đem cái nguyên nhân là nhóc ăn mày thích tôiđặt sang một bên, tôi bắt đầu suy nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này.

Chính là tìm thời gian, lén cùng hắn thẳng thắn nóichuyện một lần, nói: "Đứa nhỏ này, ngàn vạn lần đừng ăn trâu già, thịttrâu già cắn không thoải mái, đau răng! Hơn nữa, tuy rằng bề ngoài nhìn ta vẫntốt, nhưng cần rủ xuống thì đã rủ xuống rồi, thật sự không so được với nhữngtiểu muội muội mười sáu mười bảy tươi non a. Bé a, xin khuyên một câu, bể khổvô biên quay đầu là bờ."

Bằng không thì, bày ra bộ dạng nghiêm nghị không thểmạo phạm trực tiếp đuổi hắn đi?

Việc này, càng nghĩ càng nghẹn khuất.

Cũng không phải cho rằng nhóc ăn mày đối xử với tôikhông tôn trọng mà tức giận, chủ yếu là, ai bị cường, ai bị ăn, là một việc rấtquan trọng.

Ngồi chồm hổm trên mặt đất nửa ngày, cái mông bắt đầubị lạnh.

Một cỗ lửa giận chậm rãi dọc theo xương sống của tôidi chuyển lên trên.

Chuyện này truyền trên giang hồ, mặt mũi của tôi biếtđể vào đâu đây a?

Kết quả là, tôi bỗng chốc đứng lên, đi vào phòng bếp,gỡ cái xoong chuyên môn dùng để đập vào ót nhóc ăn mày xuống, lại vọt tới nhàKiều bang chủ, một phát đá cánh cửa, chạy như bay vào, chuẩn bị ập xuống đậptiến hành một phen đột kích tàn ác vô nhân đạo với nhóc ăn mày.

Đáng tiếc chính là, trong phòng không có ai.

Nhóc ăn mày, còn có cây đàn violong vô cùng quý giácủa hắn, đều biến mất.

Nhóc ăn mày bỏ nhà đi rồi.

Tôi đứng trong căn phòng trống rỗng, hơn nửa ngày mớihồi phục lại tinh thần.

Kết quả là, lại có một cỗ tình cảm bái phục đột nhiên màsinh ra

Mức cảnh giới cao thứ hai của lưu manh, chính là ănxong lập tức trốn.

Nhóc ăn mày, quả nhiên không hổ là đã từng lăn lộntrong giang hồ, có tiền đồ.

Nguyên vốn tưởng rằng nhóc ăn mày chạy vài ngày rồi tựđộng quay về.

Nhưng tôi dự đoán sai lầm, sau ngày kia, nhóc ăn màycũng không có lộ diện.

Tôi cũng từng cùng Kiều bang chủ tìm kiếm khắp mọinơi, nhưng mỗi lần đều là vô công mà trở về.

Trong một lần tìm kiếm cuối cùng, Kiều bang chủ dùngánh mắt đối với tội phạm nhìn tôi, rất có thâm ý mà nói: "Có một số việc,suy nghĩ là được rồi, nếu như làm thật, chính là phạm pháp."

"Có ý gì?" Tôi hỏi.

Kiều bang chủ chậm rì rì nói: "Lúc ta về nhà,phát hiện trong phòng tắm có nước, vật dụng tắm rửa cũng đã từng động qua, hơnnữa trên giường một mảnh hỗn độn, cho nên, ngươi đã làm gì hắn, chắc là khôngcần ta nói rõ nữa."

Tôi nghẹn khuất a.

Hóa ra Kiều bang chủ cho rằng là tôi thừa dịp hắnkhông ở nhà, thú tính nổi lên, vọt vào trong phòng của hắn, đem nhóc ăn màyđang tắm ra cường, sau khi nhóc ăn mày không nghĩ thông, căm phẫn mà ra đi,cũng có thể a.

Bất quá, sự tình bắt đầu quả thật là như vậy, nhưngđến lúc sau, đã xảy ra biến chuyển, người thiếu chút nữa bị cường chính là tôi.

Nhưng mà, phỏng chừng Kiều bang chủ dù chết cũng sẽkhông tin tưởng một người từng tuột quần hắn, nhìn thấy cái mông nửa kín nửa hởcủa hắn mà chảy nước miếng như tôi sẽ bị người ta ăn đâu.

Vậy mới nói, hình tượng bình thường vẫn là rất quantrọng.

"Ta tra trong hộ tịch, tuy rằng quả thật có ngườitên là Vân Dịch Ca, nhưng cũng không phải hắn." Kiều bang chủ phân tích:"Ước chừng đây là tên giả."

Đứa nhỏ này, sau khi ăn không đậu hủ của tôi không chỉcó lập tức chạy mất, còn lưu lại cái tên giả.

Tôi thật sự là tạo nghiệt a.

Khóe mắt tôi bắn ra vài giọt lệ nóng, vừa định xé tờgiấy dán trên cột điện để lau nước mắt, lại phát hiện đó là lệnh truy nã xã hộiđen.

Đôi mắt đậu xanh cái to cái nhỏ, vẻ mặt giống như tấmthớt, cái mũi giống như mũi của Thành Long, cái miệng thật dày chiếm gần mộtnửa khuôn mặt, khuôn mặt đầy vết lở loét. Không phải là do tên lưu manh xămmình vẽ tôi cho Vân Dịch Phong sao?

Mặt trên viết, bắt lấy người này, sẽ có hậu tạ.

Phía dưới cùng, còn có cái ps: người này sở trườngphóng khí độc, lúc bắt, ngàn vạn lần nhớ nín thở.

Tôi nhìn lên không trung xanh thẳm, nhìn sang nhữngcon chim nhỏ đang ngủ gà ngủ gật đứng trên cột điện, nhìn sang cái mông vểnhcủa Kiều bang chủ.

Không nhìn thấy, tôi cái gì cũng không nhìn thấy.

Mặc dù nhóc ăn mày với tôi không thân cũng chẳng quen,nhưng nói tới nói lui, mọi người cũng ở chung hơn nửa năm, hắn rời đi như thế,tâm lý của tôi chưa thể chấp nhận được.

Kết quả là, khi đi làm, tôi buồn bực.

Kết quả là, khi ăn cơm, tôi buồn bực.

Kết quả là, khi thăm bạn học Đồng Diêu, tôi buồn bực.

Giờ phút này, bạn học Đồng Diêu nằm ở trên giườngbệnh, bưng chén canh gà hầm thuốc của tôi, chậm rãi uống.

Vừa uống, vừa giương mắt từ cái chén, không vết tíchmà đánh giá tôi

Một lúc sau, hắn rốt cục hỏi: "Ngươi làm saovậy?"

Tôi lấy tay nâng quai hàm, nhìn hắn.

Bạn học Đồng Diêu bị ánh mắt mờ mịt của tôi nhìn làmsợ hãi, vì thế, tiếp tục cúi đầu xuống uống canh gà của hắn.

Tôi thở dài, bỗng nhiên nói: "Thì ra, một ngườicon trai, thầm mến một người con gái thật lâu, cũng có thể không nói."

"Khụ khụ khụ." Bạn học Đồng Diêu tựa hồ làuống quá mau, ho sặc sụa.

Tôi đắm chìm trong thế giới của chính mình, tiếp tụcnói: "Thì ra, một người con trai, khi thầm mến một người con gái, thật sựcó thể hoàn toàn không để người khác nhìn ra được."

Phỏng chừng là cái bát rất trơn, bạn học Đồng Diêu taybị nghiêng, canh gà rơi hai giọt trên tấm trải.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.