Tôi cố gắng giãy dụa, thậm chí muốn giơ đầu gối lầnnữa đột kích tiểu đệ đệ của hắn, nhưng Thịnh hồ ly lần này có chuẩn bị, hắndùng thân mình ép chặt lấy tôi, làm cho tôi không thể động đậy.
Miệng của tôi dưới tình huống này đều dựa vào miệng đểhít thở a, thế mà lại bị hắn bịt chặt, một tí không khí cũng không tiến vàođược.
Mà cái mũi của tôi, mở rộng ra, dụ hoặc tôi hít thở.
Không được, không được, Hàn Thực Sắc, đây chính là khíđộc của lão viện trưởng, ngươi hít một hơi, thì tương đương với uống rượu độcgiải khát a!
Tôi căm tức Thịnh hồ ly, không thể dùng chân giẫm chếthắn, không thể dùng ngôn ngữ bóp chết hắn, tôi liền dùng ánh mắt giết chết hắn!
Nhưng công lực không đủ, người ta chỉ cho là gãi ngứa.
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng, khổ sở cầu xin nhìn hắn, ýtứ chính là: đại ca, ngươi thả ta đi, ta làm trâu làm ngựa cho ngươi, đổ bô xícũng được.
Thịnh hồ ly bỗng nhiên đưa mặt nhích lại gần, hơi hơinghiêng đầu, kề môi tới gần bên tai tôi, nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần ngươi đápứng làm nữ nhân của ta, ta sẽ tha cho ngươi."
Nghe vậy tôi ý chí kiên định mà lắc đầu.
Thấy tình hình này, Thịnh hồ ly không chút hoang mang,khóe miệng nhếch lên một nét cười nhàn hạ, tiếp tục nhìn tôi vùng vẫy trước lằnranh sống chết.
Tôi vận dụng ý chí lực toàn thân, nhẫn nại. Trong đầuvọng lên âm thanh ngầm an ủi chính mình: Sắp rồi, sắp rồi, lão viện trưởng lậptức sẽ đi xong.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-thuc-sac/1918911/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.